HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Điện thoại vang lên chưa được bao lâu thì được nghe máy.

“Anh Dư Hoài, không quấy rầy công việc của anh chứ?”

“Không có, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi thăm công việc bên anh thế nào thôi.”

“Vẫn chưa chính thức bắt đầu.”

“Dù sao cũng đừng gắng sức quá, phải chú ý nghỉ ngơi.”

“Tôi sẽ chú ý.”

Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc, hỏi: “Còn chuyện gì không?”

“Tôi nghe nói Hải Nam rất đẹp, tôi đã muốn đi xem từ rất lâu rồi, trước khi anh Dư Hoài đi tôi cũng chưa kịp hỏi anh đi công tác ở đâu, là nghe Diệc Noãn nói, nếu biết anh đến Hải Nam thì tôi đã đi theo anh để xem rồi.”

“Nếu em muốn đến thì bây giờ vẫn có thể đến.”

Mắt Từ Hi Nhiễm sáng lên, cô cố kìm nén vui mừng hỏi: “Tôi có thể đến à? Sẽ không làm phiền anh chứ?”

“Không đâu, em chuẩn bị hành lý đi, tôi đặt vé máy bay cho em, lát nữa sẽ sắp xếp người đến đưa em đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Hi Nhiễm vội kéo va li của mình ra, bắt đầu thu dọn. Thời tiết ở Hải Nam nóng, cô không cần mang quần áo mùa đông, phải chuẩn bị kem chống nắng mùa hè.

Khi sắp xếp xong được một lúc thì cô nhận được điện thoại, là trợ lý do Tưởng Dư Hoài sắp xếp đến đón cô. Trợ lý tên là Mông Kiều, là người lần trước đưa Từ Hi Nhiễm đi khám sức khỏe trước hôn nhân. Mông Kiều rất chu đáo, đưa cô đến sân bay, lại đi làm thủ tục với cô, đến khi đưa cô đến chỗ kiểm tra an ninh mới rời đi.

Từ Hi Nhiễm xuống máy bay, Tưởng Dư Hoài lại sắp xếp cho người đến đón cô. Khi Từ Hi Nhiễm được đưa đến khách sạn Tưởng Dư Hoài ở thì trời đã tối.

Tưởng Dư Hoài vẫn đang bận, Từ Hi Nhiễm sắp xếp lại hành lý rồi xuống tầng ăn cơm. Tầng dưới khách sạn có một nhà hàng, khách ở trong được cung cấp ba bữa ăn miễn phí.

Từ Hi Nhiễm ăn cơm xong ra ngoài thì gặp một người đàn ông ngoại quốc hỏi đường, trình độ giao tiếp tiếng Anh của Từ Hi Nhiễm khá tốt, người đàn ông hỏi cô có biết bãi biển ở đâu không, Từ Hi Nhiễm mới đến nên không biết.

“Xin lỗi, tôi không biết rõ lắm.”

“Nếu cô không phiền thì có thể đi tìm cùng tôi không, nghe nói bãi biển đó đẹp lắm.”

Từ Hi Nhiễm định từ chối thì bỗng nghe có một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Em đến bao lâu rồi?”

Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu nhìn thì thấy Tưởng Dư Hoài đi từ cửa vào. Lúc này, cô và người đàn ông ngoại quốc đang đứng trong sảnh khách sạn, Tưởng Dư Hoài đi từ cửa vào, nhìn thấy bọn họ.

Từ Hi Nhiễm vui mừng khôn xiết, nhấc váy bước tới: “Anh Dư Hoài, anh xong việc rồi ạ?”

Thời tiết ở Hải Nam rất nóng, Từ Hi Nhiễm đã thay bỏ bộ đồ mùa đông, mặc một chiếc váy liền không tay dài đến mắt cá chân, thiết kế chiết eo, có một chiếc thắt lưng ở giữa trang trí. Da của Từ Hi Nhiễm trắng ngần, tay chân mảnh mai, thịt đều tập trung ở ngực và mông, chiếc váy này tôn lên đường cong cơ thể của cô một cách hoàn hảo và khoe ra ưu điểm hình thể của cô.

Chẳng trách anh chàng nước ngoài kia cứ nhìn chằm chằm vào eo cô.

Tưởng Dư Hoài đến trước mặt anh chàng ngoại quốc kia hỏi: “Anh cần giúp gì?”

Anh chàng ngoại quốc kia bị khí chất của Tưởng Dư Hoài dọa cho giật mình, đáp: “Tôi muốn biết đường tới bãi biển.”

Tưởng Dư Hoài chỉ đường cho anh ta, anh chàng kia nói lời cảm ơn rồi lại hỏi Từ Hi Nhiễm: “Người này là…”

Tưởng Dư Hoài nghe thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại. Anh nhớ lại lần trước ở trường cô, cô nói anh là anh trai cô, có vẻ như cô không muốn thừa nhận thân phận của anh ở bên ngoài.

“Anh ấy là chồng tôi.”

Tưởng Dư Hoài nghe thấy lời này, vô thức nhìn cô, biểu cảm của cô hào phóng tự nhiên, khi nói câu “anh ấy là chồng tôi”, cô không hề e thẹn, vẻ u ám dưới đáy mắt Tưởng Dư Hoài dần tan biến.

“Hai người trông rất đẹp đôi.” Người nước ngoài chân thành khen một câu rồi tạm biệt rời đi.

“Ăn cơm chưa?” Tưởng Dư Hoài hỏi cô.

“Ăn rồi, anh Dư Hoài thì sao?”

“Tôi cũng ăn rồi.”

Hai người đi thang máy trở về phòng, Tưởng Dư Hoài nhìn lướt qua rồi lại hỏi: “Đồ của em để đâu?”

Từ Hi Nhiễm chỉ cho anh một căn phòng nào đó, Tưởng Dư Hoài ở phòng tổng thống, tổng cộng có hai phòng, Tưởng Dư Hoài dùng một phòng, Từ Hi Nhiễm rất tự giác lấy phòng còn lại, Tưởng Dư Hoài gật đầu nói: “Ngày mai tôi không bận lắm, có thể đưa em ra ngoài đi dạo.”

Từ Hi Nhiễm gật đầu nói: “Ừa.”

Cô nghĩ đến lời Đường Diệc Noãn nói với cô trước khi đến, cô ấy nói cô lạnh lùng với Tưởng Dư Hoài. Từ Hi Nhiễm cũng đã suy nghĩ một chút, hình như cô thực sự quá lạnh lùng với anh, suốt quãng đường cô đều tự động viên mình phải chủ động, mặc dù rất ngại ngùng, rất thẹn thùng, nhưng cô muốn tiến thêm một bước với anh. Cô đang cân nhắc liệu có nên hỏi anh muốn lấy đồ về phòng anh không, như vậy chắc là cô đã bày tỏ rất rõ ràng ý định chung phòng rồi chứ?

Nhưng cô còn chưa nói hết câu, điện thoại đã reo. Từ Hi Nhiễm cầm điện thoại lên nhìn, thấy là Trình Vân Khải gọi đến. Từ Hi Nhiễm không nghe máy ngay mà nhìn Tưởng Dư Hoài trước.

“Nghe đi.”

Tưởng Dư Hoài buông lại một câu, sau đó đi tới bên bàn rót một ly nước rồi nhàn nhã uống. Từ Hi Nhiễm nghe điện thoại, đầu bên kia, Trình Vân Khải nói: “Ngày mai là sinh nhật anh, khi nào em đến nhà anh giúp anh chuẩn bị một chút?”

Sinh nhật Trình Vân Khải những năm trước, Từ Hi Nhiễm đều đến nhà anh ta giúp mua đồ ăn và chuẩn bị đồ này kia. Từ Hi Nhiễm nói: “Tôi không đi được, tôi đang ở Hải Nam.”

“Sao em lại chạy đến Hải Nam thế?”

“Chồng tôi đi công tác ở Hải Nam, tôi đi cùng anh ấy.”

“Từ Hi Nhiễm, ý em là gì? Em biết rõ sắp đến sinh nhật anh mà còn cố tình chọn thời điểm này để đi.”

“Tôi đi thì liên quan gì, anh tìm người khác giúp là được.”

Trình Vân Khải tức điên lên: “Em còn coi anh là bạn không, em đối xử với anh thế này ư?”

“Sinh nhật anh tôi không thể tới được, nhưng tôi đã chuẩn bị quà rồi, đến lúc đó Tống Tình sẽ mang đến tận tay anh.”

“Dù sao chúng ta cũng quen biết nhau từ nhỏ, sinh nhật cuối cùng của anh ở đại học mà em lại đối xử với anh như vậy sao?”

“Tôi đã nói là tôi không đi được.”



Không biết vì sao, nghe thấy Từ Hi Nhiễm đi Hải Nam khiến Trình Vân Khải cảm thấy bất an, cũng không biết tại sao bất an, anh ta nói: “Anh đặt vé máy bay cho em, em trở về ngay đi.”

“Tôi nói tôi sẽ không về, thế thôi.”

Trình Vân Khải sợ cô cúp điện thoại, vội nói: “Nếu em không về, anh sẽ đến Hải Nam tìm em, anh sẽ đón sinh nhật ở Hải Nam.”

“Anh nổi điên gì vậy?”

“Rốt cuộc em có muốn trở về không?”

“Không về, chúng ta đều là người lớn rồi, đừng có mà tùy hứng như thế, hơn nữa tôi cũng có cuộc sống riêng của tôi.”

Trình Vân Khải nghe thấy tiếng tút tút báo bận vang lên bên đầu dây bên kia, vô thức siết chặt điện thoại. Không hiểu sao, cảm giác bất an đó ngày càng mãnh liệt.

Ngay cả anh ta cũng thấy khó hiểu, chính vào lúc này, anh ta cực kỳ muốn đưa cô về, như thể nếu không đưa được cô về thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra khiến anh ta cảm thấy không ổn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trình Vân Khải cầm chìa khóa xe trên bàn vội vã ra khỏi nhà, lên xe, nổ máy, đúng lúc này điện thoại reo, anh ta cầm lên xem thì thấy là Triệu Niệm Gia gọi đến.

Anh ta chần chừ một lát rồi vẫn nghe máy.

“Anh Khải, anh đang làm gì vậy?”

Trình Vân Khải xoa xoa giữa trán: “Anh không làm gì cả.”

“Vậy sao anh không trả lời tin nhắn của em, em lo lắng lắm.”

Lúc này Trình Vân Khải mới phát hiện ra trong điện thoại có mấy tin nhắn của Triệu Niệm Gia. Thật kỳ lạ, trước giờ anh ta luôn chú ý đến cô ta, thế mà lần này cô ta gửi nhiều tin nhắn như vậy mà anh ta lại không hề để ý.

“Xin lỗi, anh không nhìn thấy.”

“Em rất lo cho anh, em sợ anh xảy ra chuyện gì.”

“Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

“Không sao là tốt rồi.”

“Gia Gia, bây giờ anh phải ra ngoài…”

Trình Vân Khải nói được một nửa thì Triệu Niệm Gia đã nói: “Anh đi đâu vậy? Có thể nói chuyện với em không? Ngày mai là sinh nhật anh rồi, em muốn trò chuyện với anh, chúng ta nói chuyện cả tối được không? Khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ, em sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh.”

Trình Vân Khải muốn nói với cô ta rằng anh ta muốn đi Hải Nam, anh ta muốn đi tìm Từ Hi Nhiễm. Anh ta cứ cảm giác Từ Hi Nhiễm ở Hải Nam sẽ gặp chuyện chẳng lành. Nhưng không hiểu sao, khi nói chuyện với Triệu Niệm Gia, anh ta lại có cảm giác áy náy chột dạ, giống như hành động của anh ta không quang minh chính đại, như có điều gì đó khuất tất.

“Hiện tại anh thực sự có chút việc phải làm.”

Giọng Triệu Niệm Gia trở nên mất mát: “Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức thậm chí không thể nói chuyện với em?”

Trình Vân Khải tựa đầu vào ghế tựa, anh ta thở dài đầu hàng, cuối cùng cũng mềm lòng, nói: “Được, anh sẽ nói chuyện với em một lát.”

Từ Hi Nhiễm nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Dư Hoài vừa uống hết nước, anh đặt cốc nước xuống, hỏi cô: “Anh ta nói gì với em?”

“Ngày mai là sinh nhật anh ta, bảo em đi chuẩn bị giúp anh ta.”

“Vậy... em sẽ quay về?”

“Tất nhiên là em từ chối rồi, bây giờ em ở Hải Nam xa như vậy, làm sao giúp anh ta được?”

Tưởng Dư Hoài gật đầu nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đường xa vất vả, nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh nói xong quay vào phòng, Từ Hi Nhiễm nhìn cánh cửa anh khép lại rồi thở dài, cô vẫn còn ngại ngùng không dám nói ra lời đề nghị ở chung phòng.

Sáng hôm sau, Từ Hi Nhiễm vừa thức dậy đã thấy Tưởng Dư Hoài đang ngồi trên ghế sofa, Tưởng Dư Hoài khép lại tạp chí trong tay, nói với cô: “Hôm nay nghỉ ngơi, chúng ta đi ăn trước, ăn xong tôi sẽ đưa em đi dạo, nghe nói có một bãi biển gần đây rất đẹp.”

“Được.”

Bãi biển không quá xa khách sạn, hai người có thể đi bộ tới đó, đi qua một khu vườn trồng đinh hương và đu đủ là tới bờ biển. Hôm nay nắng không gắt nhưng Từ Hi Nhiễm sợ tia tử ngoại nên đội mũ chống nắng.

Bãi biển quả thật rất đẹp, mặt cát sạch sẽ tinh tươm, lúc này vẫn còn sớm nhưng lượng khách du lịch đã rất đông. Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài sánh bước trên bờ biển, vừa đi vừa trò chuyện.

Tưởng Dư Hoài đang kể cho cô nghe về nguồn gốc của bãi biển này. Bãi biển là khu vực biển riêng của khách sạn, chủ khách sạn là người quen của Tưởng Dư Hoài. Hồi trẻ ông ấy từng yêu một cô gái nhưng vì nhiều lý do khác nhau nên cuối cùng không thể ở bên nhau, vì cô gái đó thích bãi biển nên ông ấy đã mua một bãi biển và xây một khách sạn ở đó.

Hôm nay Tưởng Dư Hoài mặc đồ rất trẻ trung, một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần tây màu xám. Từ Hi Nhiễm thấy hôm nay anh có sức hút đặc biệt, không còn vẻ nghiêm túc thường ngày, trang phục giản dị khiến cho anh dường như tươi tỉnh hơn hẳn, hai chiếc cúc trên cổ áo sơ mi trắng được mở ra, ống tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay rắn chắc và chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo ở cổ tay.

Lúc này đang đi trên bãi biển đẹp, lắng nghe anh kể chuyện lãng mạn, Từ Hi Nhiễm có cảm giác giống như đang hẹn hò với anh vậy. Từ Hi Nhiễm cân nhắc xem có nên nắm tay anh không, những người đang hẹn hò cũng nên gần gũi một chút thì phải, hơn nữa cô vẫn luôn tự động viên mình chủ động hơn với anh.

Nhưng mặc dù hôm nay anh ăn mặc giản dị như vậy, anh vẫn toát ra một khí chất khiến người ta phải e dè, không dám coi thường, muốn vô thức né tránh một chút, luôn cảm thấy lại gần chính là một sự xúc phạm đối với anh.

Từ Hi Nhiễm lấy hết can đảm cả buổi cũng không nắm tay anh, vì cô không để ý, nên cô không nhìn thấy cậu bé chạy tới, theo bản năng Tưởng Dư Hoài nắm bả vai cô kéo cô về phía mình, lúc này mới tránh được cậu bé va vào.

“Không sao chứ?” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai.

Từ Hi Nhiễm ngửi được mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi, tim bắt đầu đập nhanh, cô nói: “Không sao ạ.”

Tưởng Dư Hoài buông cô ra, sau khi có đoạn xen ngang bị anh kéo vào lòng, dường như Từ Hi Nhiễm cũng trở nên gan dạ hơn, cô liếc nhìn bàn tay anh đặt ở bên hông, chuẩn bị đủ tâm lý, dò xét nắm lấy, không dám nắm trọn cả bàn tay anh, chỉ nắm lấy ba ngón tay dài nhất của anh.

Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp khiến Tưởng Dư Hoài ngây ra một chút, lúc đầu anh còn tưởng mình bị ảo giác, cúi đầu nhìn, đúng là cô nắm tay anh.

Nếu nhớ không nhầm thì đây chắc là lần thứ hai cô chủ động gần gũi anh, lần đầu tiên là ở sân bay, lúc anh chuẩn bị đi thì cô đột nhiên chạy tới ôm anh một cái.

Lần thứ hai là hiện tại, không nói gì khác, tay cô thực sự rất mềm.

Trái tim Từ Hi Nhiễm đập thình thịch, cô luôn rất sợ bộc lộ bản thân. Thời đi học, điều cô sợ nhất là lên bục tự giới thiệu, cho dù làm gì cũng rất thụ động, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, ngay cả khi cô từng thích Trình Vân Khải, cô cũng sợ anh ta biết, tại sao lại sợ ư, vì sợ bị từ chối.

Vì vậy, khi nắm tay của Tưởng Dư Hoài, cô cũng sợ anh từ chối, càng sợ thì càng căng thẳng, cô thậm chí còn không dám nhìn biểu cảm của anh, nhưng điều khiến cô sợ hãi vẫn không xảy ra, anh không rút tay ra, mà là nắm trọn cả bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay anh rộng và ấm, bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh cũng không hỏi nhiều, cũng không ngừng kể cho cô nghe câu chuyện về bãi biển, thế là hai người tự nhiên nắm tay bước đi, như những cặp đôi dắt tay nhau dạo bước trên bãi biển.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh như có thể truyền qua đầu ngón tay đến khắp cơ thể cô. Cô chỉ cảm thấy như toàn thân được bao bọc bởi một luồng hơi ấm, cả người như đang trướng ra, thật ra cô cũng chẳng nghe rõ anh nói gì, mọi sự chú ý đều tập trung vào bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tưởng Dư Hoài nói cả buổi không nghe thấy cô trả lời, cúi đầu nhìn, liền thấy cô đang mím môi cười, không biết đang cười điều gì, nhưng rõ ràng là đã lơ đễnh. Tưởng Dư Hoài dừng bước hỏi: “Em có nghe tôi nói không?”

Từ Hi Nhiễm áy náy: “Tôi…”



Cô sợ Tưởng Dư Hoài tức giận, vô thức nắm chặt tay anh: “Xin lỗi anh Dư Hoài, tôi lơ đãng.”

Tưởng Dư Hoài liếc nhìn bàn tay cô nắm chặt, dĩ nhiên anh cũng phát hiện hôm nay cô cố tình thân thiết với mình, anh biết cô gái này thẹn thùng và bảo thủ, hiếm khi chủ động, hôm nay lại sao thế? Tưởng Dư Hoài suy nghĩ một lát, dứt khoát trực tiếp nói với cô: “Em có nhu cầu gì thì nói thẳng với tôi đi.” Không cần dùng cách này để thử dò xét lấy lòng anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm: “? ? ?”

Từ Hi Nhiễm không hiểu, đang tự ngẫm lại, anh nói nhiều như vậy mà cô không tập trung, có vẻ không tôn trọng anh, không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vậy.

“Tôi không có nhu cầu gì, anh Dư Hoài đã cho tôi nhiều lắm rồi, tôi đã mãn nguyện rồi.”

Không có nhu cầu gì thì sao hôm nay lại chủ động vậy, nhưng mà cảm giác này cũng không tệ.

Trên bãi biển thỉnh thoảng có những người bán hàng rong đến bán những đồ vật nho nhỏ. Lúc này có một người đẩy xe bán hàng đi ngang qua, trên xe chất một đống ống thổi bong bóng đủ màu sắc, có không ít người xúm lại mua.

Từ Hi Nhiễm cũng bị thu hút. Tưởng Dư Hoài thấy có vẻ cô thích thú, hỏi: “Có muốn mua một cái về chơi không?”

“Có.”

Tưởng Dư Hoài dắt cô đi qua hỏi: “Em muốn màu nào?”

Từ Hi Nhiễm lấy một cái màu xanh, Tưởng Dư Hoài trả tiền. Từ bé Từ Hi Nhiễm đã thích thổi bong bóng nhất, thổi bong bóng to nhất có thể, để nó bay lên, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay hất lên, bong bóng bay càng cao thì cô lại càng vui.

Trên bãi biển có rất nhiều trẻ con, chúng thi xem ai thổi bong bóng to hơn. Từ Hi Nhiễm cũng muốn chơi, cô thổi bong bóng to nhất có thể, giống như hồi nhỏ, nhẹ nhàng hất lên để nó bay lên, tiếc là bong bóng chỉ bay lên khoảng mười xăng-ti-mét thì vỡ toang. Vừa khéo Tưởng Dư Hoài đang đứng bên cạnh cô, dáng người anh cao hơn cô một chút, lúc bong bóng vỡ, nước bong bóng bắn ra rơi trúng mặt anh.

Từ Hi Nhiễm giật mình, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.” Cô vội vàng dùng tay gạt nước xà phòng trên mặt anh.

Bàn tay mềm mại vuốt ve trên khuôn mặt, ánh mắt Tưởng Dư Hoài tối lại, đột nhiên anh nắm lấy tay cô.

Từ Hi Nhiễm cảm nhận được biểu hiện của anh không tốt lắm, cô vô cùng hối hận, nói: “Anh Dư Hoài, tôi không cố ý.”

“Sao còn sờ mặt người ta?”

“...”

Hiện giờ trong lòng cô đang thấy áy náy, nên cũng không để ý giọng điệu của anh hơi thay đổi.

“Tôi xin lỗi.” Cô nhẹ giọng nói.

Đáy mắt anh dần trầm xuống, Từ Hi Nhiễm cảm thấy mình đã làm phật lòng anh, lòng cô bỗng luống cuống, cô vội vàng nắm lấy tay anh đặt lên mặt mình: “Hay là anh xoa lại đi?”

Sau khi thực hiện xong hành động này, cô mới ý thức được là hơi ngốc, cô lập tức cảm thấy hối hận, nhưng không ngờ anh thật sự học động tác của cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ trên mặt cô.

Mặt cô thực sự rất mềm, xoa lên thấy trơn láng mềm mại, cặp má lúm đồng tiền cong cong xinh xắn đó, anh đã muốn véo lâu rồi, xoa mấy cái liền không nhịn được, nhẹ nhàng véo mặt cô.

Từ Hi Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, Tưởng Dư Hoài bình thường nghiêm chỉnh thế mà lại làm ra hành động véo mặt người khác không mấy đứng đắn như vậy.

Tưởng Dư Hoài đối diện với ánh mắt cô, dừng hành động hỏi: “Véo đau không?”

Dường như để an ủi cô, anh dùng mu bàn tay nhẹ nhàng xoa lên má cô, không hiểu sao, động tác như dỗ trẻ này lại khiến trái tim Từ Hi Nhiễm trở nên mềm nhũn.

Cảm giác này khiến người ta thấy thoải mái, hơn nữa cô đã tự nhủ rằng nếu anh tỏ ra thân mật thì đừng nên đơ ra nữa, phải đáp lại anh, đừng để anh cảm thấy cô lạnh nhạt với anh nữa. Dẫu rằng cô ngượng ngùng, dẫu rằng chỉ nghĩ đến chuyện đáp lại anh thì cô đã thấy lo lắng, thế nhưng cô vẫn liều lĩnh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên ngón tay anh.

Như vậy chắc là không quá đáng chứ?

Cảm giác ẩm ướt đọng lại trên ngón tay anh, đáy mắt Tưởng Dư Hoài càng trầm xuống, hôm nay cô bị làm sao vậy? Có lẽ cô chỉ vô tình thôi, dù sao cô gái này rất ngây thơ, không thể cố ý trêu chọc anh, chắc chỉ muốn gần gũi anh thôi đúng không? Nhưng mà cô ấy có biết rằng, sự gần gũi của cô dễ kích thích người đàn ông lớn tuổi này không vậy?

Sau khi hôn xong hai má Từ Hi Nhiễm đỏ bừng, cô không dám nhìn vào mặt anh.

Tưởng Dư Hoài điều hòa hơi thở, đè nén đi sự ham muốn chợt lóe lên trong đáy mắt, anh nói: “Tôi có một chiếc du thuyền ở gần đây, em có muốn đi chơi một lát không?”

Từ Hi Nhiễm chưa bao giờ đi du thuyền, cô cảm thấy rất mới lạ, đáp: “Có.”

Có người phụ trách chuyên lái du thuyền, chiếc du thuyền đi không nhanh lắm, Từ Hi Nhiễm đứng trên boong tàu, gió biển mát rười rượi thổi vào mặt. Đập vào mắt cô là mặt biển mênh mông vô tận, dưới bầu trời xanh ngắt trong veo trải dài đến tận chân trời. Trời xanh biển biếc, gió thổi mơn man, thật sự khiến người ta khoan khoái trong lòng.

Tưởng Dư Hoài đi đến bên cạnh cô, hỏi: “Em có thích không?”

“Thích.”

Tưởng Dư Hoài nhìn sườn mặt của cô, gương mặt cô thể hiện rõ sự vui vẻ, hình như tâm trạng khá tốt. Anh im lặng một hồi, bước đến sau cô, từ phía sau vòng hai tay lên nắm lấy lan can, vây cô vào giữa. Từ Hi Nhiễm không ngờ anh sẽ lại đột nhiên tiến tới gần, hơi thở anh bất ngờ bao quanh, tim cô không tự chủ được đập nhanh hơn, ngay cả nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.

Tưởng Dư Hoài hơi cúi người, áp mặt vào cổ cô, anh thấy tai cô từ từ đỏ lên, phần cổ cũng nhuốm màu hồng nhạt. Cô bé này đúng là ngượng ngùng thật.

Nhưng dáng vẻ phủ một lớp phấn trên người của cô thật đáng yêu.

Từ Hi Nhiễm cố gắng bình tĩnh, anh là chồng cô, anh âu yếm cô thì có sao, đừng xấu hổ như vậy, phải đáp lại anh chứ.

Cô từ từ thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, ngả người ra sau dựa vào lồng ngực anh.

Đương nhiên Tưởng Dư Hoài cũng cảm nhận được, anh cúi đầu nhìn tai cô, hình như càng đỏ hơn, rõ ràng là ngượng ngùng không chịu được vậy mà vẫn đáp lại sự gần gũi của anh.

Đáy mắt Tưởng Dư Hoài trầm hơn, nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên một nụ cười, nhìn dáng vẻ xem ra đúng như anh dự đoán.

Dáng vẻ này của cô trông rất dễ thương, anh đột nhiên nảy ra ý trêu chọc cô, từ từ để môi tiến lại gần tai cô.

Tiếng thở dốc và hơi nóng càng đến gần càng kích thích Từ Hi Nhiễm nhắm chặt mắt, vừa tự nhủ bình tĩnh lại vừa cố thư giãn, nhưng nụ hôn mà cô tưởng tượng không hề xảy ra, đôi môi Tưởng Dư Hoài vừa chạm vào vành tai cô đã dừng lại, hơi thở anh phun vào đó từng đợt.

Ý cười giấu trong đáy mắt, anh thấy biểu cảm của cô thật sự đáng yêu, anh nói với cô: “Chúng ta vào trong?”

Cô đè nén nhịp tim đang đập nhanh, gật đầu với anh.

Lúc này Tưởng Dư Hoài mới buông cô ra, anh đi vào khoang thuyền, Từ Hi Nhiễm lấy tay ấn vào ngực, điều chỉnh nhịp thở một lúc, rồi theo anh đi vào.

Khoang thuyền rất rộng rãi, có giường, có ghế sofa và cả bàn ăn. Từ Hi Nhiễm vào trong thì thấy Tưởng Dư Hoài đang ngồi trên ghế sofa. Anh gác tùy ý một cánh tay dài lên lưng ghế, còn tay kia đặt lên đầu gối. Thấy cô vào, anh nói với cô: “Lại đây.”

Từ Hi Nhiễm ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, vừa định ngồi xuống bên cạnh, thì lại nghe anh nói: “Ngồi lên đùi tôi này.” Anh ra hiệu bảo cô ngồi lên đùi.

Từ Hi Nhiễm đỏ mặt, nhưng lại nghĩ đến chuyện cô ngồi lên sẽ làm tổn thương chân anh, anh thấy sự lo lắng trong mắt cô, nói: “Không sao, lại đây.”

Từ Hi Nhiễm nghĩ đến lần phản kháng trước đó, không muốn khiến anh thất vọng nữa, tuy ngại nhưng cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống đùi anh, nhưng lại sợ đè lên anh, cô chỉ ngồi nửa mông. Không ngờ anh lại ôm eo kéo cô vào lòng, ôm chặt cô trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi