HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Anh ôm cô đến bên giường, Từ Hi Nhiễm theo động tác này ngồi lên người anh, Những ngón tay anh luồn qua mái tóc cô, xoa gáy cô, anh nói: "Sau này có thể gặp nhau hàng ngày rồi."

Từ sau khi kết hôn, thời gian hai người chia cách tương đối nhiều, hiện giờ cô đã tốt nghiệp, không cần chia xa hai nơi nữa, thật ra cô cũng rất vui vẻ.

"Không phải anh thường xuyên đi công tác sao, cũng chẳng thể gặp nhau mỗi ngày."

"Nếu không cần thiết, anh sẽ cố gắng không đi."

Từ Hi Nhiễm cười cười, ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh. Mấy tháng không gặp, thật sự rất nhớ.

Tưởng Dư Hoài xoa tóc cô, hỏi: "Có muốn anh không?"

Cô vùi mặt vào lòng anh gật đầu: "Muốn."

"Nhìn anh nói."

Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: "Em muốn anh."

Dường như anh rất hài lòng, cong môi cười.

Từ Hi Nhiễm hơi ngẩn ngơ vì nụ cười của anh. Anh có lông mày đen, như núi xa, lại như lưỡi dao, dưới lông mày là một đôi mắt sâu, dưới đôi mắt là cái mũi rất cao, góc cạnh đẹp đẽ, độ cong của đôi môi mỏng cũng rất đẹp. Anh khẽ mím môi, toàn thân toát ra vẻ nghiêm túc, làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm chớ tới gần. Nhưng khi anh hơi cong môi lên, lại có một loại gợi cảm quyến rũ.

Cô cảm thấy anh rất đẹp, cô không nhịn được, đưa tay xoa mặt anh.

"Hửm?" Anh dùng lòng bàn tay áp vào tay cô, dán mặt lên lòng bàn tay cô.

Người như anh lại thể hiện khía cạnh dịu dàng như vậy, khiến tim cô thoáng lỡ mất nửa nhịp. Hơn ba tháng không gặp, cô rất nhớ, rất nhớ anh. Cô đột nhiên rất muốn hôn anh. Cô cũng không rụt rè, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cô ôm lấy mặt anh rồi hôn lên môi anh.

"A." Anh phát ra một tiếng than nhẹ giữa đôi môi, gần như là lập tức giữ lấy đầu cô, đè môi cô và đáp lại một cách mãnh liệt. Hô hấp nặng nề, ngực anh áp vào cơ thể mềm nhũn của cô, sau vài nụ hôn anh đã trở nên thèm khát.

Rồi sau đó là nước chảy thành sông, không thể dừng lại.

Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài quấn lấy nhau ở nhà hết cuối tuần. Ngày thứ Hai của tuần tiếp theo, lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm chính thức đi làm. Từ Hi Nhiễm làm kiểm toán, nhưng cô vẫn chưa lấy được chứng nhận kế toán viên công chứng, vẫn chưa thể tự làm nên chỉ có thể đi theo tiền bối học hỏi kinh nghiệm trước. Cô dự định vừa đi làm, vừa chuẩn bị thi kế toán viên công chứng. Một năm có ba kỳ thi, cô muốn tranh thủ lấy được chứng nhận trong hai năm.

Sau khi tan làm, Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Viên Mẫn. Viên Mẫn cũng biết chuyện hôm nay cô chính thức đi làm, muốn gọi cô đến ăn một bữa cơm.

"Đúng lúc con và A Khải đều chính thức đi làm, dì vui lắm, muốn chúc mừng các con."

Trình Vân Khải về sớm hơn Từ Hi Nhiễm vài ngày. Anh ta cũng đã ký xong hợp đồng làm việc. Anh ta học ngành Kỹ thuật năng lượng và điện, vừa tốt nghiệp đã ký với Cục Đường sắt, xem như công việc ổn định.

Sau khi cúp điện thoại, Từ Hi Nhiễm định gọi điện thoại nói với Tưởng Dư Hoài một tiếng, vừa lấy điện thoại ra thì Tưởng Dư Hoài đã gọi tới.

"Alo, anh Dư Hoài?"

"Hôm nay anh phải họp, không về ăn tối, gọi điện thoại nói với em một tiếng."

"Vừa khéo, dì Viên Mẫn mời em đến nhà ăn cơm, em cũng đang muốn nói với anh."

Bên kia, Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Ừ, ăn xong thì trở về sớm chút."

Lúc Từ Hi Nhiễm đến, Trình Vân Khải mở cửa cho cô. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Trình Vân Khải thì thiếu chút nữa không nhận ra. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Vân Khải mặc quần áo trang trọng như vậy.

Một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may khéo léo, phía dưới là một chiếc quần dài màu xanh phẳng phiu. Mái tóc luôn lộn xộn cũng được cắt ngắn, nhìn sáng sủa hơn nhiều.

Trang phục công sở khiến anh ta thành thục chững chạc hơn mấy phần, phong thái thiếu niên phóng túng ngày xưa đã hoàn toàn thay đổi.

"Ánh mắt này của em là không nhận ra anh sao?"

Từ Hi Nhiễm tỉnh táo lại nói: "Thay đổi phong cách khác, suýt thì không nhận ra."

Viên Mẫn nghe được tiếng thì ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Từ Hi Nhiễm, bà vội nói: "Hi Nhiễm đến rồi à? Mau vào ngồi đi."

Bố Trình Vân Khải không ở nhà, cơm tối hôm nay chỉ có ba người ăn. Viên Mẫn khui một chai champagne chúc mừng, Từ Hi Nhiễm cũng uống một ít. Cơm nước xong, Từ Hi Nhiễm giúp dọn dẹp bát đũa. Thấy thời gian tương đối, cô lập tức nói tạm biệt. Viên Mẫn bảo Trình Vân Khải đưa cô xuống lầu.

"Anh và Triệu Niệm Gia chia tay rồi." Lúc ở trong thang máy, Trình Vân Khải nói một câu.

"Tôi biết, Triệu Niệm Gia nói với tôi rồi."

"Cô ấy nói với em thế nào?"

"Nói đã chia tay."

"Em có biết lý do bọn anh chia tay không?"

"Không biết cụ thể."

"Bọn anh..."

Từ Hi Nhiễm ngắt lời anh ta: "Nếu đã chia tay thì cần gì phải biết lý do chia tay, tóm lại là không thích hợp nên mới chia tay."

Trình Vân Khải im lặng, xem ra cô đã biết rồi, chắc hẳn Triệu Niệm Gia đã nói với cô.

Từ Hi Nhiễm đi đến trước cửa lớn, nói với anh ta: "Tiễn tôi đến đây là được rồi."

Cô nói xong đang muốn rời đi, cổ tay lại đột nhiên bị người bắt lấy. Từ Hi Nhiễm quay đầu lại nhìn, hỏi anh ta: "Còn chuyện gì?"

Bàn tay đang nắm tay cô cũng không buông ra, Từ Hi Nhiễm thử rút tay lại, không ngờ anh ta lại nắm chặt hơn, Từ Hi Nhiễm cau mày, nói: "Trình Vân Khải, anh có ý gì?"

Trình Vân Khải muốn nói lại thôi, Từ Hi Nhiễm lại rút tay ra, nói: "Anh buông ra trước."

Lúc này Trình Vân Khải mới chậm rãi buông tay cô ra.



Màn đêm buông xuống, vừa trải qua một trận mưa nên mặt đất hơi ẩm ướt. Gần đó có mấy cây chuối, lúc này nước đang nhỏ xuống tí tách. Đèn đường bên cạnh chiếu sáng đường nét điêu khắc trước cửa lớn. Trình Vân Khải đứng trước cửa lớn, hỏi cô: "Từ Hi Nhiễm, tại sao lại như vậy?"

Lời này của anh ta đầy hàm ý, biểu cảm trên mặt cũng rất phức tạp.

"Sao lại hỏi như vậy?"

"Sao lại đột ngột thế, tại sao em lại kết hôn rồi? Anh còn chưa kịp phản ứng thì em đã kết hôn rồi."

Từ Hi Nhiễm cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cô và Tưởng Dư Hoài đã kết hôn gần một năm rồi.

"Sao lại nói như vậy, số độ của champagne hôm nay cũng không cao mà, anh say rồi hả?"

Trình Vân Khải còn chưa trả lời, điện thoại của Từ Hi Nhiễm đã vang lên, là Tưởng Dư Hoài gọi tới.

Từ Hi Nhiễm nghe máy, đầu bên kia Tưởng Dư Hoài nói: "Cơm nước xong chưa?"

"Ăn xong rồi, đang chuẩn bị trở về."

"Anh đến cổng khu dân cư rồi, em ra đi."

"Cổng khu dân cư nhà Trình Vân Khải sao?"

"Ừm."

Từ Hi Nhiễm rất bất ngờ, cô không nghĩ tới Tưởng Dư Hoài sẽ đến đây đón cô, cô vội nói: "Được, em ra ngay đây."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngắt máy xong cô bỏ lại một câu "Chồng tôi tới đón tôi " cho Trình Vân Khải rồi vội vàng rời khỏi.

Anh ta còn đang nghĩ xem nên trả lời câu hỏi vừa rồi của cô thế nào, mà thật khéo là Tưởng Dư Hoài lại tới đón cô vào lúc này, cô cũng cũng không chịu cho... anh ta cơ hội trả lời nữa. Hoặc là vốn dĩ cô chẳng thèm để ý, cứ như vậy rời khỏi.

Nhà Trình Vân Khải nằm ở khu nhà riêng, còn cách cổng lớn khu dân cư một khoảng, nhưng thị lực của Tưởng Dư Hoài rất tốt. Anh cất điện thoại di động, nhìn phía dưới lầu của căn nhà riêng kia. Ánh đèn trong xe tối tăm, hai mắt anh cùng chìm trong bóng tối, đáy mắt còn tối hơn cả màn đêm.

Từ Hi Nhiễm lên xe, điều hòa trên xe đang mở, nóng bức trên người được xua tan đi không ít.

"Anh Dư Hoài đã ăn cơm chưa?" Cô hỏi anh.

"Ăn rồi."

Tưởng Dư Hoài đã khôi phục biểu cảm như thường. Anh vươn một tay ôm bả vai cô, hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, các đồng nghiệp rất thân thiện, lượng công việc cũng không nhiều."

"Vậy thì tốt."

Từ Hi Nhiễm nói không sai, quả thật công việc không nhiều lắm, mỗi ngày đều có thể tan làm đúng giờ, nhanh thích ứng công việc, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tốt.

Lúc trước Tưởng Dư Hoài mua căn nhà này là để tiện đi làm. Nơi này cách Thiên Hành rất gần, nhưng cách chỗ làm của Từ Hi Nhiễm hơi xa. Để tiện cho cô, Tưởng Dư Hoài thương lượng việc mua một căn nhà mới, nhưng Từ Hi Nhiễm cảm thấy không cần. Gần đây có ga tàu điện ngầm, mỗi ngày cô ngồi tàu điện ngầm nửa giờ là đến chỗ làm rồi, cũng coi như tiện.

Sau khi Từ Hi Nhiễm chính thức đi làm, Tưởng Dư Hoài chuẩn bị một bữa tiệc tốt nghiệp cho cô. Từ Hi Nhiễm vốn cảm thấy không cần, nhưng Tưởng Dư Hoài nói với cô, bây giờ cô đã quay về Lạc Thành, có thể kết bạn nhiều hơn, làm tiệc rượu là một cơ hội tốt. Quả thật công việc của Từ Hi Nhiễm cũng cần mở rộng mối quan hệ, cô suy nghĩ rồi đồng ý.

Quan hệ giữa Nguyễn Mịch Vân và Lâm Thư Ngữ khá tốt, hơn nữa nhà họ Tưởng và nhà họ Lâm cũng có qua lại, Nguyễn Mịch Vân rảnh rỗi sẽ đến tìm Lâm Thư Ngữ uống trà. Lâm Thư Ngữ vẫn chưa kết hôn, lúc không bận cũng sẽ về nhà bố mẹ ở. Nhà họ Lâm và nhà họ Tưởng giống nhau, đều là dân bản xứ đã cắm rễ ở đây mấy thế hệ, gia cảnh khá vững vàng. Nơi Lâm Thư Ngữ ở có một cái sân riêng, hai người pha cà phê và từ từ thưởng thức trong sân.

Trò chuyện một hồi thì chuyển đề tài tới việc gần đây Tưởng Dư Hoài đang tổ chức tiệc tốt nghiệp cho Từ Hi Nhiễm, Nguyễn Mịch Vân nói: "Chỉ là tốt nghiệp đại học thôi mà cũng phải làm tiệc rượu."

Lâm Thư Ngữ nói: "Thật ra là tạo cơ hội cho chị dâu cả của em làm quen thêm nhiều người, anh cả em đúng là rất quan tâm cô ấy."

Nguyễn Mịch Vân nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp, thở dài: "Chị nói xem nếu người gả cho anh cả em là chị, em sẽ tình nguyện gọi tiếng chị dâu cả này hơn."

"Giờ anh cả em đã kết hôn rồi, không có nếu như, dù thế nào cũng phải cho chị dâu cả của em chút mặt mũi."

Đang trò chuyện, một người đi vào từ cửa sân nhỏ. Người này mặc đồ công sở, thân hình cao lớn nhưng khuôn mặt lại quá xinh đẹp. Anh ta đi vào nở nụ cười quyến rũ với hai người. Mặc dù trong mắt không có ý cười nhưng độ cong kia vẫn rất quyến rũ, đôi mắt hoa đào lại càng thêm chói mắt.

"Đang nói chuyện gì vậy?" Anh ta hỏi.

Nguyễn Mịch Vân nhìn thấy người đến, lập tức ngồi ngay ngắn, nụ cười cũng xuất hiện trên mặt đúng lúc. Nguyễn Mịch Vân xuất thân tốt, lớn lên trong hoàn cảnh an nhàn sung sướng. Nhưng lớn đến từng này, cô ta chỉ sợ đúng hai người, một người là anh cả nhà họ Tưởng - Tưởng Dư Hoài, người còn lại chính là người đàn ông trước mắt này, Thẩm Vân Kiêu.

Khí chất lạnh nhạt của Thẩm Vân Kiêu khác hẳn Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài là kiểu lạnh lùng khó tiếp cận, còn Thẩm Vân Kiêu luôn mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng lại mang theo một loại hơi thở xấu xa nguy hiểm.

"Chủ tịch Thẩm." Nguyễn Mịch Vân mỉm cười lên tiếng chào hỏi anh ta.

Xung quanh bàn có bốn chiếc ghế dựa. Lâm Thư Ngữ và Nguyễn Mịch Vân ngồi hai chiếc. Thẩm Vân Kiêu kéo một chiếc ghế trống ra ngồi xuống. Lâm Thư Ngữ hỏi anh ta: "Sao cậu lại rảnh rỗi mà đến chỗ tôi vậy? Nghe nói gần đây cậu có bạn gái mới, sao không ở cùng bạn gái cậu?"

Thẩm Vân Kiêu nhướng mày cười nói: "Vừa tới đã hỏi chuyện bạn gái của tôi rồi, cậu ghen tị hả?"

Lâm Thư Ngữ bưng cà phê lên uống một ngụm, không trả lời anh ta. Nguyễn Mịch Vân ngồi bên cạnh hơi xấu hổ, không ngờ Thẩm Vân Kiêu lại nhìn sang cô ta, hỏi: "Hai người vừa nói chuyện gì vậy?"

Nguyễn Mịch Vân cười gượng hai tiếng nói: "Tụi em đang nói đến việc anh cả em làm tiệc tốt nghiệp cho chị dâu cả của em."

"Tưởng Dư Hoài?" Dường như Thẩm Vân Kiêu rất thích thú: "Anh cũng nghe nói Tưởng Dư Hoài đã kết hôn, sao không thấy nhà em nhắc tới chuyện tiệc cưới vậy?"

Nguyễn Mịch Vân nói: "Chị dâu cả của em còn nhỏ, năm nay mới tốt nghiệp, trong nhà định chờ chị ấy tốt nghiệp rồi mới làm tiệc cưới."

"Vẫn còn đi học à, tên trâu già Tưởng Dư Hoài này sao lại không biết xấu hổ mà gặm cỏ non thế?"

Nguyễn Mịch Vân không dám tiếp lời này. Làm con dâu nhà họ Tưởng, Nguyễn Mịch Vân rất rõ, giữa Thẩm Vân Kiêu và Tưởng Dư Hoài có mâu thuẫn. Hai người thường xuyên đấu đá công khai hoặc bí mật. Mà cô ta không thể đắc tội ai trong hai người này.

"Nói ra thì anh còn chưa biết mặt mũi chị dâu cả của em như thế nào nữa, có ảnh chụp không?"



"Có." Nguyễn Mịch Vân lấy điện thoại ra. Vào tết Nguyên Đán cả nhà có chụp ảnh chung, cô ta mở ảnh chụp chung ra, chỉ người nào đó cho Thẩm Vân Kiêu xem: "Đây chính là chị dâu cả nhà em."

"Rất trẻ, nhưng..." Thẩm Vân Kiêu nhìn Lâm Thư Ngữ với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Sao anh lại cảm thấy hơi quen mắt nhỉ."

"Quen như nào?" Lâm Thư Ngữ hỏi.

"Phóng viên cùng ăn cơm lần trước, tên Bạch Lan gì đó, cậu không cảm thấy hơi giống sao? Tôi nhớ cậu từng nói với tôi, Bạch Lan chính là mối tình đầu của Tưởng Dư Hoài?"

"Có giống ư?"

"Không giống hả?" Thẩm Vân Kiêu cười rộ lên, một nụ cười không có ý tốt: "Đúng là thú vị."

Tuy rằng chỉ là tiệc tốt nghiệp nho nhỏ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm gặp người khác trong trường hợp chính thức, Tưởng Dư Hoài vất rất để tâm. Lễ phục của Từ Hi Nhiễm được chuyển từ nước ngoài về bằng máy bay. Có mấy bộ, cô chọn một bộ mà mình thích.

Là một chiếc váy xòe lệch vai, làn váy là thiết kế voan mỏng trong suốt, sang trọng và thanh lịch. Bên trên làn váy, những bông hoa màu xanh thủy tinh* được điểm xuyết từ đùi đến ngực. Những bông hoa xanh trải dài đến vai, trên đầu vai được thắt thành một nút thắt hình con bướm. Cả bộ lễ phục vừa thanh lịch như nữ vương, lại không mất đi vẻ hoạt bát đáng yêu của thiếu nữ.

*màu xanh thủy tinh: powderblue, mã màu #B0E0E6.

Đeo thêm vòng cổ và hoa tai, Từ Hi Nhiễm đứng trước gương, cô có cảm giác toàn thân tỏa sáng. Lần đầu tiên cô mặc long trọng như vậy. Cô không thể tin được người trong gương chính là cô.

Tiệc rượu được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn lớn nhất Lạc Thành, sân thượng được thiết kế kiểu vườn treo. Tưởng Dư Hoài đã bao hết tầng thượng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có phòng dành cho khách nằm rải rác bên ngoài nơi tổ chức tiệc rượu, Từ Hi Nhiễm trang điểm thay quần áo ở một phòng trong số đó. Tưởng Dư Hoài đẩy cửa tiến vào, hỏi cô: "Chuẩn bị xong chưa?"

Hôm nay Tưởng Dư Hoài mặc tây trang màu xám đen. Gam màu tối càng tôn lên khí chất chững chạc và hào phóng của anh. Anh chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến cho người khác có một loại cảm giác cao không với tới.

Tưởng Dư Hoài nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, Từ Hi Nhiễm không quá thoải mái, hỏi: "Anh Dư Hoài, có phải hơi khoa trương không?"

"Không đâu, rất đẹp."

Trong chiếc hộp bên cạnh vẫn còn rất nhiều phụ kiện trang sức, Tưởng Dư Hoài cầm lấy một cái vương miện màu xanh băng trong đó đội lên đầu cô: "Như này vừa đẹp."

Từ Hi Nhiễm kinh ngạc nói: "Như vậy càng khoa trương hơn ấy?"

Cô nhìn mình trong gương, lễ phục xa hoa đẹp đẽ, vòng cổ đắt đỏ, chiếc vương miện trên đầu càng thêm chói mắt. Người trong gương cao quý như một nàng công chúa. Mà từ khi sinh ra cô đã không phù hợp với hai từ công chúa. Cô luôn cảm thấy không quá chân thật, hoặc là sợ mình không xứng với tất cả những điều trước mắt này.

"Cứ như vậy đi, chúng ta nên ra ngoài thôi."

Khách dự tiệc cũng đã đến gần hết. Tất nhiên, ở Lạc Thành, những gia đình như nhà họ Tưởng có mối quan hệ rất rộng. Vậy nên hôm nay khách đến dự tiệc cũng rất nhiều. Hai người vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của toàn bộ hội trường. Cũng may Từ Hi Nhiễm coi như bình tĩnh, toàn bộ quá trình đều tỏ vẻ tự nhiên cùng Tưởng Dư Hoài chào hỏi khách khứa. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, lịch sự vừa phải, Tưởng Dư Hoài nhìn cô, trong ánh mắt mang theo khen ngợi. Hiển nhiên anh rất hài lòng với biểu hiện của cô. Thực ra Từ Hi Nhiễm rất căng thẳng, lần đầu tiên cô tiếp xúc trường hợp như vậy, suốt quá trình đều phải giả vờ bình tĩnh, may là cô giả vờ bình tĩnh cũng không có sai sót gì.

Tất nhiên Từ Hi Nhiễm cũng mời bạn bè mình đến tiệc rượu lần này, Trình Vân Khải, Hà Tinh Dịch, Tống Tình, và mấy người bạn bình thường quan hệ khá tốt khác.

Mấy người này cũng không quen ai khác trong tiệc rượu, họp thành một nhóm ngồi xuống bàn đánh bài và ăn uống. Tống Tình đưa hai tay chống cằm, hai mắt tỏa sáng nhìn Từ Hi Nhiễm trong đám người: "Hi Nhiễm đẹp thật đấy."

Tất nhiên Trình Vân Khải cũng thấy, anh ta nhìn Từ Hi Nhiễm hồi lâu. Tống Tình nói không sai, cô thật sự rất đẹp. Hôm nay có không ít danh viện cũng đến đây nhưng cô vẫn tỏa sáng trong đám người. Tại sao trước kia anh ta lại không nhận ra cô đẹp như vậy chứ.

"Thật không nghĩ tới Hi Nhiễm còn có một mặt này, đây đâu phải Hi Nhiễm hay thẹn thùng mà mình biết chứ. Đúng là hoàn cảnh tạo nên con người, sau khi đi theo anh Tưởng, mọi chuyện đều khác."

Nghe vậy Trình Vân Khải cười tự giễu. Dù nói như thế nào thì đúng là Tưởng Dư Hoài đã khai quật ra cô. Cô tựa như một miếng ngọc đẹp phủ đầy bụi. Tưởng Dư Hoài đã rửa sạch bụi đất rồi chậm rãi mài giũa, làm cho cô tỏa sáng rực rỡ.

Đương nhiên Tưởng Dư Hoài đã quen với loại trường hợp này, dưới sự hướng dẫn của anh, cảm giác căng thẳng của Từ Hi Nhiễm cũng dần biến mất. Lúc này cô đang khoác tay Tưởng Dư Hoài, khi có khách tiến lên chào hỏi cô sẽ lễ phép trả lời. Bởi vì cách quá gần nên khi Tưởng Dư Hoài đột nhiên tỏa ra một luồng ý lạnh đầy phòng bị, cô cũng lập tức nhận ra. Từ Hi Nhiễm nhìn về phía trước theo ánh mắt anh.

Chỉ thấy một người đàn ông chậm rãi tới gần, anh ta mặc bộ tây trang màu đen tinh xảo, trang trọng và nghiêm túc. Nhưng anh ta lại có một khuôn mặt quá đẹp. Lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm nhìn thấy một người đàn ông đẹp như vậy. Đó là vẻ đẹp có thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung. Khuôn mặt kia mang nét đẹp của phụ nữ, nhưng bộ tây trang nghiêm túc và khí chất lạnh nhạt không dễ chọc toát ra từ bên trong lại mang đến cảm giác không hề dịu dàng.

Từ Hi Nhiễm không biết đây là ai, nhưng cô có thể nhận thấy Tưởng Dư Hoài phát ra ý lạnh khi anh ta đến gần. Giống như khi con nhím phát hiện kẻ thù tới gần thì lập tức dựng thẳng gai lên để phòng bị.

Người đàn ông đi đến trước mặt Tưởng Dư Hoài, cong môi cười, nụ cười vừa đẹp vừa xấu xa: "Hình như cậu không chào đón tôi nhỉ? Hai ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu làm tiệc tốt nghiệp cho bà xã cũng không thèm mời tôi, tôi phải lấy thiệp mời từ chỗ Thư Ngữ đấy."

Nhà Thẩm Vân Kiêu và Lâm Thư Ngữ có chút quan hệ họ hàng. Với tình cảm giữa nhà họ Tưởng và nhà họ Lâm, mỗi khi nhà họ Tưởng làm tiệc rượu đều sẽ gửi mấy tấm thiệp mời đến nhà họ Lâm để bọn họ mời bạn bè.

Tưởng Dư Hoài nhanh chóng khôi phục như bình thường, anh nói với giọng thản nhiên: "Người tới là khách, xin cứ tự nhiên."

Thẩm Vân Kiêu nhìn Từ Hi Nhiễm, nói: "Không giới thiệu một chút sao?"

Tưởng Dư Hoài dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Thẩm Vân Kiêu, nhưng vẫn khách sáo giới thiệu: "Đây là bà xã tôi, người này là anh Thẩm, Thẩm Vân Kiêu."

Từ Hi Nhiễm có thể nhận ra hai người này có mâu thuẫn, nhưng người tới là khách, Từ Hi Nhiễm vẫn mỉm cười chào Thẩm Vân Kiêu: "Chào anh Thẩm."

Thẩm Vân Kiêu xoa cằm, nói: "Chào cô Tưởng." Anh ta cười đầy ẩn ý: "Tôi đi cùng bạn gái, chắc cô ấy lạc đường rồi, tôi đi tìm cô ấy, cáo từ trước."

Sau khi Thẩm Vân Kiêu rời khỏi, Từ Hi Nhiễm nhỏ giọng hỏi Tưởng Dư Hoài: "Anh và anh Thẩm có mâu thuẫn gì sao?"

Cô rất tò mò. Cô biết Tưởng Dư Hoài lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy ai vừa xuất hiện đã có thể kích thích tâm trạng của Tưởng Dư Hoài. Thẩm Vân Kiêu này, tuyệt đối không đơn giản.

Tưởng Dư Hoài cầm ly rượu nhấp một ngụm champagne, chỉ nói một câu đơn giản: "Cậu ta từng là bạn thân nhất của anh."

Bạn thân nhất... Nhưng nhìn họ không giống bạn tốt, sau đó đã xảy ra mâu thuẫn gì sao? Nhưng anh không nói nhiều, chắc anh không muốn nhiều lời về chuyện của Thẩm Vân Kiêu, Từ Hi Nhiễm cũng không tiện hỏi nhiều.

Nhưng không nghĩ tới chẳng mấy chốc Thẩm Vân Kiêu đã quay lại. Lần này, bên cạnh anh ta có thêm một cô gái. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy người bên cạnh Thẩm Vân Kiêu thì hơi bất ngờ. Không biết tại sao cô lại có cảm giác vô cùng quen thuộc với cô gái đó.

Mà khi Tưởng Dư Hoài nhìn thấy người Thẩm Vân Kiêu đưa tới thì sắc mặt cũng sa sầm.

Thẩm Vân Kiêu và cô gái kia nhanh chóng đi tới trước mặt họ, anh ta mỉm cười giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi, cô Bạch Lan. Kể ra thì cô Bạch Lan và anh Tưởng còn là người quen cũ đấy, không phải hai người từng yêu nhau sao?"

Từ Hi Nhiễm chỉ biết Tưởng Dư Hoài có một mối tình đầu. Việc này cô cũng chỉ biết khi nói chuyện phiếm với người khác. Nhưng cô không biết mối tình đầu đó tên là gì, ngoại hình thế nào. Từ Hi Nhiễm đánh giá cô gái trước mắt, hóa ra cô ấy chính là mối tình đầu của Tưởng Dư Hoài sao?

Từ Hi Nhiễm chợt nhận ra loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, ngoại hình của cô gái tên Bạch Lan này hơi giống cô.

Từ Hi Nhiễm như chợt hiểu ra gì đó, trong lòng vô cùng chấn động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi