HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Trình Vân Khải lại nói: "Nhìn biểu cảm này của em là biết anh ta chưa gì với em rồi. Cũng đúng, chuyện này là quân cờ quan trọng giúp anh ta uy hiếp anh, sao có thể dễ dàng nói với em chứ."

Cùng lúc tiếp nhận nhiều chuyện như vậy, Từ Hi Nhiễm cảm thấy rất đau đầu, cô nói với Trình Vân Khải: "Được rồi, anh đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh một lúc."

Dù sao những gì nên nói anh ta cũng đã nói, Trình Vân Khải lập tức xoay người rời đi.

Hôm nay Từ Hi Nhiễm hiếm khi không tăng ca, Tưởng Dư Hoài nhìn thấy cô về sớm như vậy cũng rất ngạc nhiên, anh nói: "Sao hôm nay về sớm vậy? Đúng lúc anh cũng chưa ăn cơm tối, chúng ta cùng ăn nhé?"

Từ Hi Nhiễm gật đầu, hai người ngồi xuống bàn ăn, Tưởng Dư Hoài nhận ra ánh mắt cô nhìn anh khác mọi ngày. Tưởng Dư Hoài hỏi thẳng cô: "Làm sao vậy? Muốn nói với anh chuyện gì sao?"

"Hôm nay Trình Vân Khải đến công ty tìm em, anh ta đã nói với em một số chuyện."

Tưởng Dư Hoài ngừng động tác múc canh lại, anh đặt bát canh xuống trước mặt Từ Hi Nhiễm rồi hỏi: "Cậu ta nói gì với em?"

"Anh ta nói với em về cái chết ngoài ý muốn của mẹ em năm đó."

Từ Hi Nhiễm kể lại chuyện đã xảy ra năm ấy cho anh nghe. Trước giờ Tưởng Dư Hoài thật sự chưa từng nghĩ tới điều này. Anh không dự đoán được Trình Vân Khải sẽ nói chuyện đã xảy ra năm đó cho Từ Hi Nhiễm.

Tưởng Dư Hoài nhớ rõ, lúc ấy khi anh lấy chuyện này thử Trình Vân Khải, rõ ràng anh ta có điều cố kỵ. Vậy mà bây giờ anh ta lại thẳng thắn với Từ Hi Nhiễm mọi chuyện.

Tưởng Dư Hoài hỏi cô: "Em nghĩ như thế nào, trách cậu ta sao?"

"Em cũng không biết có nên trách anh ta hay không. Đúng là việc mẹ em mất có liên quan đến anh ta, nhưng anh ta cũng không cố ý." Từ Hi Nhiễm nói xong thì nhìn anh đầy hàm ý, cô nói: "Anh ta nói với em là anh cũng biết chuyện này."

Tưởng Dư Hoài cũng không bất ngờ, nếu Trình Vân Khải đã chủ động thẳng thắn thì chắc chắn cũng sẽ nhắc tới anh. Tưởng Dư Hoài thẳng thắn thành khẩn nói: "Lần đó em dẫn anh đi viếng mộ mẹ, trên đường về anh nghe em nói về cái chết của bà thì đã cảm thấy rất kỳ lạ. Sau đó anh đã cho người đi điều tra và mua được bức ảnh từ một nhân chứng nào đó. Trong ảnh là mẹ em, bố Trình Vân Khải và Trình Vân Khải, địa điểm trong bức ảnh ngay gần chỗ mẹ em xảy ra chuyện."

"Vậy tại sao trước giờ anh chưa từng nói với em?"

"Anh nhớ anh đã từng hỏi em, có phải nhà họ Trình rất quan trọng với em không. Em nói bọn họ là một nửa người nhà của em. Anh chỉ có một bức ảnh kia, anh chỉ có thể mơ hồ đoán cái chết của mẹ em có liên quan đến hai bố con này. Nhưng anh không thể khẳng định rốt cuộc bọn họ liên quan đến chuyện này như thế nào. Anh không nói cho em biết là bởi vì vẫn chưa điều tra rõ mọi việc, anh không muốn oan uổng ai. Hơn nữa nếu anh nói cho em biết cái chết của mẹ em năm đó có quan hệ với bố con nhà họ Trình thì sợ là em sẽ bị tổn thương."

Từ Hi Nhiễm gật đầu, anh nói như vậy cô liền hiểu, cô nói: "Em có thể xem bức ảnh kia chứ?"

"Đương nhiên rồi, đi theo anh."

Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài vào phòng sách. Anh lấy bức ảnh kia đưa cô xem. Bức ảnh được chụp từ hơn mười năm trước, có mấy chỗ đã mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ba người trong ảnh. Đúng là ở gần xưởng xát gạo, mẹ cô, bố Trình và Trình Vân Khải. Từ biểu cảm của ba người chắc hẳn đã xảy ra tranh cãi, điều này cũng giống lời Trình Vân Khải nói với cô. Ngày đó Trình Vân Khải gọi hai người đến đó để bọn họ nói rõ ràng.

Từ Hi Nhiễm vuốt ve khuôn mặt của mẹ trong ảnh, cô nói: "Việc xảy ra lâu như vậy rồi, vốn dĩ em cũng đã buông xuống, hiện giờ Trình Vân Khải lại đột nhiên nhắc tới. Em thật sự không ngờ cái chết của mẹ em năm đó lại liên quan đến bố con họ. Đứng ở góc độ của em, xuất phát từ lòng riêng, không thể nói không trách được. Em cũng không biết nên đối mặt với người nhà họ Trình thế nào nữa."

"Không biết đối mặt thế nào thì đừng nghĩ nữa, đợi đến khi buông bỏ được rồi lại đối mặt cũng không muộn."

Tưởng Dư Hoài vừa nói chuyện vừa vuốt nhẹ lưng cô tỏ vẻ an ủi, Từ Hi Nhiễm thuận thế tựa vào lòng anh, gật đầu nói: "Vâng."



Từ ngày Trình Vân Khải nói rõ chuyện mẹ Từ Hi Nhiễm mất năm đó cho cô thì vẫn luôn muốn liên lạc với Từ Hi Nhiễm, nhưng Từ Hi Nhiễm đều lấy cớ bận để từ chối gặp anh ta. Thậm chí Trình Vân Khải còn mang cả Viên Mẫn ra, nói Viên Mẫn mời cô đến nhà chơi, Từ Hi Nhiễm cũng uyển chuyển từ chối.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trình Vân Khải cũng biết nếu anh ta đã nói cho Từ Hi Nhiễm biết chuyện kia thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Từ Hi Nhiễm với nhà bọn họ, nhưng sở dĩ anh ta làm như vậy chính là muốn chặt đứt hẳn lợi thế bắt chẹt anh ta của Tưởng Dư Hoài. Anh ta chủ động thừa nhận vẫn tốt hơn là để Tưởng Dư Hoài nói cho cô. Hơn nữa anh ta chủ động thẳng thắn thành khẩn nhận sai cũng sẽ dễ nhận được sự tha thứ của Từ Hi Nhiễm hơn.

Mặc dù Trình Vân Khải sốt ruột vì Từ Hi Nhiễm liên tục từ chối nhưng cũng không có cách nào. Anh ta chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ điều tra. Cho đến một ngày, anh ta ra khỏi khu chung cư nào đó và lưu lại đoạn video vừa quay.

Có cái này rồi anh ta thật muốn nhìn xem Tưởng Dư Hoài có thể giả bộ bao lâu nữa.

Ngày nào đó, Từ Hi Nhiễm vừa tan làm, Trình Vân Khải đã gọi điện thoại cho cô. Nhìn thông báo cuộc gọi của Trình Vân Khải, Từ Hi Nhiễm do dự. Khoảng thời gian này Trình Vân Khải vẫn luôn gọi điện thoại cho cô. Cô cũng biết anh ta muốn nói gì, dù sao cũng chỉ là muốn gặp mặt, muốn giảm bớt ảnh hưởng của việc kia đến cô. Tạm thời cô không muốn gặp người nhà họ Trình. Từ Hi Nhiễm từ chối cuộc gọi, Trình Vân Khải lại gọi tới, cô lại từ chối.

Lúc này cô đã đi ra cửa lớn công ty, một bóng dáng cao lớn đột nhiên chắn trước mặt cô, Trình Vân Khải kiềm chế không vui hỏi cô: "Tại sao lại từ chối điện thoại của anh?"

Từ Hi Nhiễm không nghĩ tới anh ta lại tới thẳng công ty tìm cô, Từ Hi Nhiễm nói: "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi cần yên lặng một thời gian để tiêu hóa một số chuyện, anh đến tìm tôi làm gì?"

"Anh có một số chuyện phải nói với em."

"Không cần biết là chuyện gì, cứ để tạm đó đã được không? Tôi còn có việc."

"Anh nói không nhiều đâu, chỉ tốn một chút thời gian thôi."

Trình Vân Khải vừa dứt lời thì nghe thấy hai tiếng còi ô tô. Lúc này anh ta mới phát hiện một chiếc xe màu đen đã dừng ở ven đường từ lúc nào, Tưởng Dư Hoài đang đứng cạnh xe.

Trình Vân Khải nhìn thấy Tưởng Dư Hoài, đột nhiên mỉm cười, tới đúng lúc thật, có một số việc phải vạch mặt ngay trước mặt kẻ đó thì mới cho hiệu quả tốt nhất.

Từ Hi Nhiễm đi qua chỗ Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài không nhìn Trình Vân Khải nữa, cười nói với cô: "Hôm nay không cần tăng ca sao?"

"Không cần, đi thôi."

Từ Hi Nhiễm đang muốn theo Tưởng Dư Hoài lên xe, Trình Vân Khải tiến lên mấy bước nói: "Từ Hi Nhiễm, trước khi em đi cùng anh ta, anh có một số chuyện phải nói với em, nói xong rồi em lại suy nghĩ xem có muốn đi cùng anh ta nữa hay không."

Từ Hi Nhiễm nói: "Không phải tôi đã nói với anh là tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ rồi à."

Trình Vân Khải sợ bỏ qua cơ hội lần này nên lập tức nói với cô: "Tưởng Dư Hoài vẫn luôn lừa em."

Từ Hi Nhiễm nhíu mày, hỏi: "Anh nói bậy bạ gì đó?"

Trình Vân Khải nói: "Hai năm nay anh ở lại nước A không chỉ vì du học, mà còn vì điều tra Tưởng Dư Hoài. Căn cơ của Tưởng Dư Hoài ở Lạc Thành quá sâu, anh không tra được cái gì. Anh biết mấy năm nay anh ta vẫn luôn phát triển thị trường bên nước A. Với sự đạo đức giả của anh ta, anh không tin anh ta sạch sẽ trên thương trường. Căn cơ của anh ta ở nước A không sâu, anh điều tra cũng dễ hơn một chút."

Từ Hi Nhiễm liếc nhìn Tưởng Dư Hoài, vẻ mặt anh thờ ơ, giống như lời Trình Vân Khải nói không liên quan đến anh.



"Trình Vân Khải, anh đừng gây sự nữa." Từ Hi Nhiễm nói với anh ta.

"Anh không gây sự, em nghe anh nói xong đã. Có lẽ Tưởng Dư Hoài che giấu quá tốt, anh không phát hiện chuyện bẩn thỉu nào trong việc làm ăn của anh ta, nhưng thật ra anh đã phát hiện một chuyện rất thú vị." Trình Vân Khải nở nụ cười trào phúng rồi nói: "Tưởng Dư Hoài có một bất động sản ở nước A, là một trang viên* rất đẹp, mà trang viên này được mua dưới tên ‘Tần Hi’."

"Tần Hi?" Từ Hi Nhiễm kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Dư Hoài, cô hỏi: "Sao anh Dư Hoài lại biết được tên này?"

Vẻ mặt Tưởng Dư Hoài vẫn không có thay đổi quá lớn, anh đang muốn nói chuyện, Trình Vân Khải lại ngắt lời: "Tần Hi là tên trước khi em đến Lạc Thành. Lúc đó em vẫn theo họ dì Tần, sau khi đến Lạc Thành em mới đổi tên thành Từ Hi Nhiễm, không dùng tên Tần Hi này nữa, sao Tưởng Dư Hoài lại biết? Anh mang theo thắc mắc này về nước, càng nghĩ càng cảm thấy buổi xem mắt của hai người năm đó rất kỳ lạ, cho nên anh đã cố ý đi tìm bà mối năm đó." Trình Vân Khải nói đến đây thì lấy điện thoại ra, anh ta mở đoạn video đã quay ra, nói: "Đây là cuộc nói chuyện giữa anh và bà mối kia."

Từ Hi Nhiễm nhận điện thoại, trong video là Trình Vân Khải và một phụ nữ trung niên mập mạp. Dù đã qua nhiều năm nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn nhận ra người phụ nữ trung niên này. Bà ta đúng là bà mối năm đó làm mối cho cô và Tưởng Dư Hoài, dì Giang.

Trình Vân Khải nói: "Lúc ấy anh cho bà ta một ít tiền, bà ta đã nói hết mọi chuyện cho anh."

Từ Hi Nhiễm mở video, trong video, dì Giang nói: "Ngày đó ấy hả, đột nhiên có người đến cửa hàng tìm tôi. Cậu ấy cầm một bức ảnh đưa cho tôi, còn nói với tôi tên và địa chỉ của cô gái trong ảnh, ngay cả việc trong nhà làm gì có mấy người cũng nói cho tôi. Cậu ấy bảo tôi mai mối cô gái này với người đứng đầu nhà họ Tưởng. Nói là sau khi chuyện thành sẽ cho tôi một khoản tiền. Đúng rồi, hình như ảnh chụp của cô gái kia còn là lấy ra từ camera đó."

Đoạn video rất ngắn, có lẽ Trình Vân Khải hỏi về chuyện xem mắt của Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài năm đó, dì Giang đã nói những điều này.

Trình Vân Khải nói: "Cho nên hiện giờ hẳn là em đã biết, em và Tưởng Dư Hoài không phải quen biết qua xem mắt. Anh ta đã sớm biết em rồi, hơn nữa anh ta còn biết cái tên Tần Hi này. Chứng tỏ trước khi em đến Lạc Thành anh ta đã biết em rồi. Sở dĩ em gả cho anh ta, tất cả đều do người này trăm phương ngàn kế sắp xếp, còn nữa... Tại sao anh ta lại quan tâm đến nguyên nhân cái chết của mẹ em như vậy, còn cố ý điều tra. Có khi nào anh ta có liên quan đến cái chết của mẹ em, lấy em cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi."

Từ Hi Nhiễm thật sự kinh hãi, cô nhìn Tưởng Dư Hoài, vẻ mặt Tưởng Dư Hoài vẫn không thay đổi quá lớn, anh nói với cô: "Lên xe trước."

Trình Vân Khải lại túm lấy tay Từ Hi Nhiễm, anh ta nói: "Tôi sẽ không để cô ấy đi theo anh."

Từ Hi Nhiễm chậm rãi khiến mình tỉnh táo lại, cô nói với Trình Vân Khải: "Anh buông ra trước."

"Em điên rồi sao, em còn đi cùng anh ta? Anh ta trăm phương ngàn kế tính kế em, để em gả cho anh ta. Người này nguy hiểm như vậy, điều em nên làm bây giờ chính là rời khỏi anh ta."

Ánh mắt của Tưởng Dư Hoài rơi vào bàn tay đang túm tay cô của Trình Vân Khải, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh hơi trầm xuống, anh nói với trợ lý bên cạnh: "Để cậu Trình biết chút quy củ đi."

A Văn là trợ lý của Tưởng Dư Hoài cũng kiêm chức bảo vệ của anh, anh ta đi lên trước cầm tay Trình Vân Khải, ngoài miệng khách khí nói: "Cậu Trình, mời buông tay." Nhưng ngón tay anh ta lại cứng rắn như vuốt sắt, lực tác dụng lên tay Trình Vân Khải không hề giống vẻ khách khí bên ngoài.

Trình Vân Khải cắn chặt răng, sống chết không buông tay. A Văn cũng không khách khí nữa, vặn cổ tay anh ta, Trình Vân Khải ăn đau, lập tức nới lỏng tay. A Văn cũng lập tức thả anh ta ra, còn rất lễ phép nói một tiếng: "Đắc tội rồi."

Mặt Trình Vân Khải đen lại ngay lập tức, anh ta lắc lắc cổ tay đau đớn nói với Từ Hi Nhiễm: "Em xem đi, người này căn bản không nho nhã lễ độ như anh ta biểu hiện. Anh ta thô bạo ngang ngược. Anh ta chỉ giỏi che giấu bản thân mà thôi."

Vẻ mặt Từ Hi Nhiễm phức tạp, cô nói: "Anh về trước đi." Rồi lập tức lên xe.

"Từ Hi Nhiễm." Trình Vân Khải muốn tiến lên, A Văn kịp thời ngăn anh ta lại, trên mặt mỉm cười, trong mắt lại mang theo cảnh cáo.

Khoang xe rất yên tĩnh, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài không ai lên tiếng trước. Từ Hi Nhiễm dùng hai tay nắm góc áo, đây là động tác theo bản năng của cô mỗi khi căng thẳng.

Sau khi im lặng như vậy một lúc, vẫn là Từ Hi Nhiễm lên tiếng trước, cô hỏi: "Sao anh lại biết em tên Tần Hi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi