HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Một tiếng “Hi Nhiễm” phát ra từ miệng anh khiến Từ Hi Nhiễm thấy không được tự nhiên, mấy thím dì xung quanh nhìn nhau cười. Từ Hi Nhiễm cảm thấy người mình như bị thiêu đốt, mặt nóng ran, cô đáp: “Được... được ạ.”

Từ Hi Nhiễm cùng anh ra sân sau, đúng là ở đây có trồng rất nhiều hoa sen, sân cũng rất rộng, lá sen được ánh nắng mặt trời chiếu rọi lấp lánh, những bông hoa sen nở rộ. Hôm nay trời không nắng gắt, thỉnh thoảng có một cơn gió từ ao sen thổi tới, mang lại cảm giác mát mẻ.

Tuy hai người đi song song nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh, cô rất lúng túng, không biết phải nói chuyện gì với anh. Tuổi tác của hai người chênh lệch nhau quá nhiều, khí chất chín chắn đĩnh đạc của anh giống như một người lớn tuổi hơn, lại còn là kiểu bậc bề trên, tóm lại là trước mặt anh, cô không giữ được bình tĩnh.

Anh là người mở lời trước: “Bình thường cô thích làm gì?”

“Tôi… không có sở thích gì đặc biệt, lúc không có việc gì thì thích đọc sách.”

“Đọc sách gì?”

“Sách gì cũng đọc.”

Anh khẽ gật đầu: “Bên kia có cái đình có thể uống trà, muốn qua đó ngồi không?”

“Được.”

Đình hóng gió rất lớn, chắc đây là nơi chuyên để uống trà, bên trong có bàn ghế, trên bàn bày chén và ấm trà, bên cạnh còn có một máy đun nước tự động. Hai người ngồi xuống đình hóng gió, chẳng mấy chốc có người giúp việc đến pha trà giúp hai người, sau khi pha xong lại lẳng lặng lui xuống.

Đến bây giờ Từ Hi Nhiễm vẫn không hiểu tại sao anh lại chọn cô, lúc này cô vuốt ve chén trà, cuối cũng hỏi ra nghi vấn của mình: “Tôi rất muốn biết, tại sao anh Tưởng lựa chọn tôi, với điều kiện của anh Tưởng thì có thể tìm được đối tượng tốt hơn, mà tôi… Gia cảnh tôi không tốt, kém xa gia đình anh Tưởng.”

Tưởng Dư Hoài nói: “Tìm môn đăng hộ đối, đơn giản chính là để củng cố thêm tài sản hai bên, nhưng đối với tôi mà nói điều này không quan trọng, tôi quan tâm ấn tượng đầu tiên hơn.”

“…”

Ấn tượng đầu tiên? Cô cũng không nghĩ mình có thể khiến người ta vừa nhìn đã yêu. Từ Hi Nhiễm vô thức nhìn về phía anh. Anh đang cầm chén đặt bên môi, vừa vặn cũng đang nhìn cô, động tác hơi ngước mắt khiến hốc mắt anh càng thêm sâu hun hút. Tuy trong mắt anh không có chút cảm xúc nào, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn bị anh nhìn đến giật mình, nhưng khi cô nhìn lại, anh liền hết sức tự nhiên dời mắt, khẽ nhấp một ngụm trà.

Từ Hi Nhiễm nghĩ đến vẻ bồn chồn thấp thỏm của Từ Xương Đông trước mặt nhà họ Tưởng, thực ra cô cũng chẳng khác là bao, trong thế giới do người khác khống chế này, những người không hiểu quy tắc như bọn họ đúng là sẽ luống cuống tay chân.

Ví như cô lúc này đây, cô xoắn chặt ngón tay, mất một lúc lâu để chuẩn bị tâm lý rồi mới hỏi: “Vừa nãy tôi nghe bà nói, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn trước?”

“Nhà chúng tôi bàn bạc như vậy, nhà cô có ý kiến gì khác không?”

“Không… có, tôi chỉ muốn biết, sau khi chúng ta đăng ký kết hôn thì có phải sinh con ngay không?”

“…”

Anh không ngờ cô hỏi trực tiếp như vậy, lời này quả thật ngoài dự đoán của Tưởng Dư Hoài. Anh bị sặc một chút, nhưng anh là người đoan chính cẩn thận, mặc dù bị sặc thì cũng chỉ khụ hai tiếng rất nhỏ, ánh mắt quét qua cô, chỉ thấy cô cúi đầu, nhìn qua giống như rất căng thẳng.

“Không cần lo, việc này có thể đợi cô tốt nghiệp rồi hẵng nói.”

Từ Hi Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cô biết rõ nhà họ Tưởng cưới cô chỉ để nối dõi tông đường. Lúc này cô chỉ muốn thuận lợi học xong đại học, chỉ cần có thể thuận lợi học xong, phải gả chồng thì gả chồng. Tuy nhiên, nếu vừa kết hôn đã phải sinh con thì chắc chắn sẽ bị chậm trễ. Anh đã nói không vội thì cứ đi từng bước một, dù sao thì tốt nghiệp trước, sau đó đứng vững gót chân trong xã hội rồi tính tiếp.

“Tôi cũng rất muốn biết, tại sao cô đồng ý lấy tôi.” Anh đột nhiên nói một câu.

Tất nhiên Từ Hi Nhiễm sẽ không nói cho anh biết tình huống gia đình cô, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia thế nhà họ Tưởng giàu có, cách cư xử cũng có phong độ, đúng là một đối tượng kết hôn tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nói như vậy là cô tự nguyện?”

Từ Hi Nhiễm gật đầu.



“Chắc cô đã từng nghe người ta nói, chân trái tôi bị tật.”

“Từng nghe nói.”

“Cô thấy tôi có thể đi lại bình thường là bởi vì tôi đeo chân giả, chân trái tôi bị dị tật bẩm sinh, đã cắt bỏ phần từ bắp chân trở xuống, nói cách khác cô Tưởng sẽ phải gả cho người tàn tật không có cẳng chân trái, cô Tưởng đã từng thấy người tàn tật chân có dáng vẻ thế nào chưa? Cô sẽ không sợ chứ?”

Từ Hi Nhiễm vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện anh bình thản nói về tật của mình, nói chung những người tàn tật ghét nhất là người khác nhắc đến khiếm khuyết của mình, thế nhưng anh lại thẳng thắn nói với cô như vậy.

“Tôi chưa từng thấy, nhưng tôi có thể tưởng tượng, tôi thấy điều này không có gì sợ hãi.”

Cô gần như đã nói ra câu này ngay khi chưa suy nghĩ, hơn nữa bình tĩnh trả lời trong suốt quá trình, như thể khiếm khuyết của anh không phải là điều gì đáng để nói. Cô cũng không tỏ ra thương hại hay đáng tiếc về khuyết tật của anh, anh không khỏi nhìn cô chăm chú.

Gia đình Từ Hi Nhiễm ở lại nhà họ Tưởng dùng bữa, đến chiều nhà họ Tưởng lại cho xe đưa họ về. Về đến nhà, Từ Hi Nhiễm nghe Vương Lệ Lệ nói với Từ Xương Đông: “Anh nói xem, có phải chúng ta đưa ra yêu cầu hai triệu là ít quá không, nếu không sao nhà họ Tưởng đồng ý nhanh vậy, mà nhà họ giàu thế, chúng ta cũng tốt bụng quá, chỉ đòi hai triệu, hay là chúng ta thêm chút nữa, đòi ba triệu đi?”

Từ Hi Nhiễm nghe thấy lời này, vội vàng hỏi: “Có ý gì? Hai người đòi tiền nhà họ Tưởng?”

Vương Lệ Lệ nói: “Con phải gả đi, đương nhiên chúng ta phải lấy sính lễ chứ?”

Từ Hi Nhiễm bị chọc tức cười: “Hai người muốn nhiều sính lễ của người ta như vậy, xin hỏi hai người đã chuẩn bị của hồi môn bao nhiêu?”

“Của hồi môn?” Vương Lệ Lệ cao giọng: “Bọn tao nuôi mày lớn như vậy không cần tiền sao? Mày học đại học tốn bao nhiêu tiền? Mày cho rằng tiền kia là trên trời rơi xuống sao? Bọn tao nuôi mày lớn như vậy, còn tạo điều kiện cho mày lên đại học, mày gả đi thì bọn tao lấy chút sính lễ có làm sao?”

“Gả tôi? Hai người gả tôi sao? Chẳng lẽ không phải đang bán tôi à? Hiện tại nước ta quy định không được đòi sính lễ quá lớn, nếu không chính là buôn bán người.”

“Đây là người ta cho hai kẻ già này tiền công nuôi dưỡng!” Vương Lệ Lệ tức giận mắng: “Sao thế, nuôi lớn lên rồi mày muốn qua cầu rút ván à? Sao lại vô ơn thế chứ?”

Lại bắt đầu rồi, những lời mắng chửi của bà ta thì Từ Hi Nhiễm đã thuộc vanh vách, nuôi một con chó nó còn biết trông nhà, mày đúng là đồ sói mắt trắng vô dụng.

Từ Hi Nhiễm không muốn nghe bà ta lải nhải nữa, cô quay về phòng đóng cửa lại.

Chiều tối đổ một trận mưa, nóng bức ban ngày bị nước mưa cuốn đi gần hết. Từ Hi Nhiễm cầm điện thoại, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia, cô do dự mãi vẫn quyết gọi điện cho Tưởng Dư Hoài.

Ban ngày, hai người đã trao đổi số điện thoại trước khi rời sân sau. Thực tế, hai người cũng đang trong quá trình chuẩn bị kết hôn, việc trao đổi số điện thoại giúp họ dễ dàng liên lạc hơn. Tưởng Dự Hoài nói với cô đây là số điện thoại cá nhân của anh, có chuyện gì cứ gọi trực tiếp cho anh.

Từ Hi Nhiễm gọi đến số điện thoại đó, chỉ hai tiếng đổ chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Là anh Tưởng sao?”

“Là tôi, có chuyện tìm tôi?”

Lúc này đã vào đêm, xung quanh yên tĩnh, giọng nói của anh qua bộ lọc điện tử lại càng trở nên cuốn hút hơn so với ngày thường.

Từ Hi Nhiễm bất giác căng thẳng, cô nói: “Xin lỗi đã quấy rầy anh Tưởng, tôi có một số việc muốn gặp mặt nói chuyện với anh một chút, không biết khi nào anh có thời gian.”

“Cô muốn gặp tôi?”

“Là tôi quá đường đột sao?”

“Không, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đến đón cô.”

“Được, tôi không làm phiền anh nữa.”

Sáng hôm sau, khi thức dậy chưa được bao lâu, Từ Hi Nhiễm đã nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của Tưởng Dư Hoài, hỏi cô địa điểm. Sau khi cúp máy, Từ Hi Nhiễm khá băn khoăn, hẳn là anh rất bận, sao đột nhiên lại dành thời gian gặp mặt sớm thế này?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ đã đi làm rồi, Từ Đóa không biết đi lêu lổng ở đâu nên họ không biết cô đi gặp riêng Tưởng Dư Hoài.

Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của trợ lý liền vội vàng từ trên lầu xuống, ngay lập tức nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen đỗ bên đường, chiếc xe xa hoa với đường cong đẹp đẽ. Đây là khu vực phố cũ của Lạc Thành, nhà cửa thấp bé, đường xá chật hẹp, nhìn khắp nơi đều là hỗn độn và bụi bặm, chiếc ô tô sang trọng kia thực sự không ăn nhập với nơi này.

Trợ lý trông khá trẻ, mặc một bộ vest, thấy cô đi qua lập tức vội vã chạy tới trước mặt cô chào hỏi: “Chào cô Từ, tôi là trợ lý của Chủ tịch Tưởng. Cô cứ gọi tôi là A Văn.”

A Văn giúp cô mở cửa sau xe, cung kính nói một câu: “Mời cô Từ lên xe.”

Khi cửa xe mở ra, Từ Hi Nhiễm mới nhìn thấy Tưởng Dư Hoài đang ngồi ở ghế sau. Cô hơi giật mình vì không nghĩ anh cũng tới đây.

“Anh Tưởng?”

Tưởng Dư Hoài hơi gật đầu: “Chào cô Từ.”

Từ Hi Nhiễm lên xe, khoang xe tuy rộng rãi nhưng lại là không gian kín, dường như toàn bộ không khí trong xe đều tràn ngập hơi thở của anh khiến Từ Hi Nhiễm cảm thấy có chút bối rối.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Từ Hi Nhiễm hỏi.

“Chúng ta tìm chỗ ăn trước đã.”

Từ Hi Nhiễm muốn nói việc cô muốn trao đổi với anh rất đơn giản, không cần phải đi ăn, nhưng có lẽ những người ở vị trí cao luôn có khí chất khiến người khác vô thức phục tùng, vì vậy Từ Hi Nhiễm cũng không dám mở lời, anh sắp xếp thế nào thì cô làm theo thế đó.

Tưởng Dư Hoài đặt nhà hàng trong khách sạn, nằm ngay trên tầng cao nhất của khách sạn, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ có thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh Lạc Thành.

Tưởng Dư Hoài nhận thực đơn từ nhân viên phục vụ đưa tới, quay sang đưa cho Từ Hi Nhiễm, Từ Hi Nhiễm vội nói: “Anh Tưởng cứ gọi món là được rồi.”

Tưởng Dư Hoài cũng không miễn cưỡng, lật thực đơn rồi hỏi cô: “Cô có kiêng gì không?”

“Không, cái gì tôi cũng ăn được.”

Sau khi chọn món, Tưởng Dư Hoài mới hỏi: “Cô có việc gì muốn nói với tôi?”

“Là như vậy, tôi nghe bố mẹ tôi nói, bọn họ đòi nhà anh hai triệu.”

“Đúng là có chuyện này.”

“Hai triệu này cũng không phải con số nhỏ, nhà anh không nên đồng ý với bọn họ.”

“Đối với tôi mà nói thì nó cũng không đáng là bao.”

“Tôi biết anh Tưởng không để số tiền này ở trong lòng, nhưng bố mẹ tôi sẽ không chuẩn bị của hồi môn tương đương.”

“Có của hồi môn hay không cũng không sao, tôi cũng không ngại, số tiền này cứ cho bố mẹ cô đi.”

Từ Hi Nhiễm tự giễu cười nói: “Anh Tưởng không hiểu rõ về bố mẹ tôi, mẹ kế tôi thích chiếm lợi từ người khác, bố tôi thì nghiện cờ bạc, nếu bọn họ đòi bao nhiêu tiền nhà anh cũng sảng khoái đáp ứng, nói không chừng sau này bọn họ sẽ tiếp tục chìa tay xin tiền.”

Ngày đó, Từ Xương Đông bỏ lại bà xã đang mang thai lên tỉnh kiếm tiền, lúc đầu đúng là cũng kiếm được ít tiền, nếu khi ấy ông ta không có tiền thì Vương Lệ Lệ đã không theo ông ta. Chỉ là về sau ông ta nghiện cờ bạc, nướng sạch tiền trong nhà, mặc dù mấy năm nay đã đỡ hơn, cũng không đi đánh bạc nữa, nhưng đó cũng là vì không có tiền. Nếu một ngày nào đó có tiền thì chắc chắn ông ta sẽ lại đi đánh bạc, khi đã dính vào cờ bạc thì đó chính là một cái hố không đáy.

“Số tiền này, nếu anh Tưởng đã đồng ý thì cứ đưa cho bọn họ, nhưng tốt nhất là thương lượng với bọn họ trước, sau khi nhận số tiền này thì về sau không được chìa tay xin tiền nữa.”

Cô gái nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, quả thật sợ anh chịu thiệt trong tay bố mẹ cô, thế mà còn cố ý nhắc nhở anh đề phòng bố mẹ cô.

Vậy là… Cô bé còn chưa gả cho anh mà trái tim đã hướng về anh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi