HÔN NHÂN CHỮA LÀNH CỦA TỔNG TÀI TÀN TẬT

Cậu vẫn giữ nguyên nét mặt cau có, hỏi: “Nhóc đi đâu vậy?”

“Cháu đi kiếm đồ ăn, chú đói chưa? Chúng ta nướng khoai lang được không chú? Chú biết nướng khoai lang không?”

Từ nhỏ, cậu đã sống trong nhung lụa, hằng ngày sinh hoạt đều có người chăm sóc, dù có bỏ nhà đi bụi cũng chưa từng tự tay chuẩn bị đồ ăn gì, nướng khoai lang ư? Chưa nướng bao giờ, nhóm lửa thì được, chẳng phải chỉ cần đặt lên lửa nướng thôi sao?

“Để đó đi.” Cậu thản nhiên buông một câu rồi quay đi nhặt củi khô gần đó. Ở bãi đất hoang vắng vẻ này chẳng thiếu củi khô, nhóm lửa mất một lúc, mày mò nướng khoai lang cũng mất một lúc, cậu định cắm khoai vào que nướng nhưng thấy quá phiền, dứt khoát vứt thẳng vào đống lửa, dù gì cuối cùng cũng nướng chín được là được. Nhưng cậu không biết cách giữ lửa cho đúng, thế nên khoai lang nướng ra bị cháy

Cô bé cầm củ khoai cháy đen thắc mắc: “Sao trông không giống khoai nướng mẹ mua cho cháu vậy?”

“Loại khác nhau thôi.” Cậu thản nhiên nói.

Cô bé thực sự tin cậu, ngốc nghếch gật đầu. May mà chỉ phần vỏ bên ngoài bị cháy, phần ruột bên trong vẫn mềm mại thơm ngọt, cô bé cắn một miếng, vô cùng thỏa mãn, không nhịn được nói: “Oa, chú giỏi quá, khoai nướng ngọt quá.”

Cậu bé Tưởng Dư Hoài: “...”

Chỉ nướng khoai lang thôi, có gì giỏi giang chứ? Nhưng: “Sao nhóc cứ gọi tôi là chú vậy?”

“Nếu không gọi chú thì gọi là gì?”

“Năm nay tôi mới mười sáu tuổi thôi.”

Cô bé tính bằng ngón tay, nói: “Cháu sáu tuổi, chú hơn cháu mười tuổi, mẹ nói những ai lớn hơn từ mười tuổi trở xuống là anh, hơn mười tuổi trở lên thì có thể gọi là chú.”

“...”

Thôi, thôi, lười cãi với cô bé.

“À chú, chú vẫn chưa nói tên cho cháu biết.”

Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không có tên.”

“Sao lại không có tên được chứ?”

“Không có là không có.”

Có lẽ thấy cậu không muốn nói, cô bé cũng hiểu chuyện không hỏi nữa.

Cô bé cứ như vậy mà ở lại tạm thời, cô bé không đi thì cậu cũng lười đuổi đi.

Hằng ngày Tưởng Dư Hoài phải dậy từ sáng sớm đến công trường gần đó nhặt những thanh sắt vụn không cần nữa mang đến điểm thu mua đồ phế thải để bán, nếu đi muộn sẽ dễ đụng độ một nhóm khác cũng đến nhặt sắt vụn, bọn họ là côn đồ lang thang ngoài phố, thường tụ tập đi theo nhóm, cậu không phải là đối thủ của họ.

Mỗi ngày khi ra ngoài, một cô bé cũng lẽo đẽo theo cậu. Lúc đầu, cậu không muốn nhóc đi theo, vì cô bé còn nhỏ, chạy khá chậm, đi theo cậu sẽ làm cậu chậm lại. Nhưng cô bé nhất quyết bám theo, dường như rất sợ cậu bỏ rơi cô bé, sau vài lần, cậu cũng quen, thi thoảng nhóc lại có thể giúp cậu quan sát tình hình.

Họ đi đến một công trường phá dỡ để nhặt phế liệu. Ở công trường có rất nhiều sắt thép không dùng đến, nếu may mắn nhặt được nhiều có thể đủ tiền cho họ ăn vài ngày. Tất nhiên, không chỉ cậu biết đồ này có thể đổi ra tiền.

Chẳng hạn như hôm nay, cô bé trốn ở một gò đất cao hơn để quan sát, cô bé thấy từ xa có một nhóm người tiến về phía mình, cô bé vội chạy đến báo cho cậu biết.

Nhóm người này chính là những tên cậu không muốn dây vào. Trước đây, cậu đã từng mấy lần đụng độ với bọn chúng, cậu vội kéo cô bé bỏ chạy. Cậu thu hoạch được kha khá, nhặt được hai thanh sắt hơi to, mỗi thanh khoảng hơn mười cân, nhưng cầm sắt mà chạy thì rất bất tiện, cậu chẳng nỡ vứt hết nên chỉ vứt một thanh. Nhưng ngay cả như vậy, một người tàn tật, lại dắt theo một đứa trẻ, trên tay còn cầm một thanh sắt thì không thể chạy nhanh được.

Hôm nay lũ côn đồ vẫn truy đuổi không ngừng, chẳng mấy chốc chúng đã đuổi kịp. Tên tóc vàng cầm đầu chặn cậu lại, chỉ tay vào mặt cậu quát: “Lá gan mày cũng lớn thật, tao đã cảnh cáo mày rồi mà mày còn dám quay lại đây ư?” Hắn nói rồi nhìn sang cô bé cạnh cậu, tên tóc vàng cười nói: “Ồ, mày nhặt được đứa con gái dễ thương ở đâu vậy?”



Cậu nhận ra ánh mắt dòm ngó của tên tóc vàng, theo phản xạ kéo cô bé ra sau lưng, cậu ném thanh sắt trên tay xuống đất rồi nói với mấy tên kia: “Cái này cho bọn mày, để bọn tao đi.”

Cậu nói xong định kéo cô bé rời đi thì mấy tên kia chặn lại, rõ ràng là không muốn buông tha, cậu bé Tưởng Dư Hoài cau mày hỏi: “Bọn mày muốn làm gì?”

Tên tóc vàng không trả lời cậu, hắn ngồi xuống nói với cô bé: “Sao cô bé đáng yêu thế này mà người lại toàn bẩn thỉu thế hả, không đẹp tí nào.” Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với cô bé, nói: “Có muốn đi với anh trai không, anh sẽ mua quần áo đẹp cho em, mua kẹo cho em. Đi với người này có gì tốt đâu, anh ta là một đứa tàn phế, lại còn là ăn mày, em đi với anh ta thì chả có nổi một bộ quần áo mới để mặc.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bé Tần Hi không nói gì nhưng vô thức nắm chặt lấy áo của cậu thiếu niên bên cạnh, động tác này coi như đã thay đáp án của cô.

Tên tóc vàng bị từ chối lập tức sa sầm mặt, hắn rút một con dao găm từ thắt lưng ra rồi nói: “Anh đây không phải loại dễ nói chuyện đâu, anh cho em hai lựa chọn nhé.” Hắn không đợi cô bé trả lời, lại tiếp tục nói: “Hoặc là em ngoan ngoãn đi theo anh, như vậy thì ngày nào em cũng được mặc quần áo mới, ngày nào cũng được ăn kẹo ngon, còn nếu em không chịu, thì anh sẽ chặt tay em, tên ăn mày bên cạnh em không có chân, còn em không có tay, như vậy thì hai người đều là người tàn tật, ở bên nhau mới hợp, thế nào, em chọn cái nào?”

Tay Tưởng Dư Hoài vô thức nắm chặt, cậu cúi đầu nhìn cô bé, đôi mắt ngây thơ nhìn về phía tên tóc vàng trước mặt, trông có vẻ đang suy nghĩ. Cậu biết tên tóc vàng này tuyệt đối không có ý tốt, những câu như mỗi ngày đều có quần áo mới để mặc, mỗi ngày đều có kẹo để ăn đều là lừa gạt trẻ con, nếu cô bé chọn đi theo hắn thì khả năng cao sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nhưng nếu cô không đi theo hắn, cậu liếc nhìn con dao sáng loáng trên tay hắn, những kẻ đầu đường xó chợ này thì chẳng có gì là không làm được.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, lá gan có thể lớn đến nhường nào, sợ hãi là điều hiển nhiên, huống chi kẹo và quần áo mới đối với trẻ con mà nói đều là cám dỗ, biết đâu cô bé thực sự muốn đi theo tên tóc vàng.

Nếu cô bé thực sự chọn đi theo tên tóc vàng, dù cậu biết rõ tên tóc vàng không có ý tốt, cậu có nên ngăn cô lại không? Quần áo mới và kẹo, cậu đều không cho được, cậu cũng có thể thông cảm khi nhóc từ bỏ cậu vì những cám dỗ như vậy.

Mặc dù cô bé có vẻ rất dựa dẫm vào cậu, nhưng cậu không phải người thân của nhóc, họ cũng chỉ mới quen nhau chưa lâu, nhóc chỉ là người vô gia cư còn cậu tình cờ có thể cho cô bé một nơi ở tạm, cô bé mới chỉ gặp cậu, nhưng nếu gặp được người nào tốt hơn cậu thì sao?

Cậu nhíu chặt mày, trong lòng bất giác thấy khó chịu.

Cô bé đã suy nghĩ một lúc lâu, rồi hỏi: “Cắt tay em thì anh sẽ cho chúng em đi sao?”

Câu nói này khiến tên tóc vàng rất bất ngờ, hắn nói: “Đúng vậy.”

Cô bé dứt khoát giơ bàn tay trắng nõn của mình ra, nói: “Anh nhanh cắt đi, em sợ đau.”

Câu nói này khiến Tưởng Dư Hoài sững sờ, anh chàng tóc vàng cũng tròn mắt ngạc nhiên, hắn cho rằng có lẽ cô bé này không hiểu cắt một bàn tay là thế nào, hắn nói với cô bé: “Em thực sự muốn để anh cắt một bàn tay mình sao? Bàn tay này mà cắt đi thì em không còn tay nữa, mà còn chảy nhiều máu, rất đau.”

Cô bé cắn môi, do dự một lúc, nhưng bàn tay vẫn không rút về, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ bướng bỉnh, cô bé nói: “Anh nhanh cắt đi, anh đã hứa rồi đấy, cắt xong thì thả bọn em đi.”

Tên tóc vàng thấy khó tin, cô bé này còn gan dạ hơn hắn nghĩ, đến mức này mà vẫn không dọa được cô bé, điều này khiến hắn rất mất mặt, hắn đột nhiên túm lấy bàn tay của cô bé, nói: “Vậy thì anh thực sự cắt đây.”

Khuôn mặt của cô càng tái mét hơn, nhưng vẫn lấy hết can đảm nhắm chặt mắt.

Tên tóc vàng không cắt nữa, bởi vì ngay khi cô nhắm mắt lại, đột nhiên có người đạp hắn một cú, tên tóc vàng ngã ngửa ra đất, kinh ngạc nhìn người đạp mình, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ: “Mẹ kiếp, mày dám đạp tao à?” Hắn ra hiệu cho mấy tên lưu manh bên cạnh: “Đánh chết nó đi.”

Tưởng Dư Hoài nhặt thanh sắt bị cậu vứt đi, cậu giống như phát điên, thanh sắt trong tay cậu vung loạn điên cuồng, hoàn toàn không quan tâm việc mình múa loạn như vậy nguy hiểm thế nào. Một tên côn đồ bị thanh sắt đập trúng, đau đớn ngã xuống đất gào thét liên hồi, những tên khác thấy vậy ai còn dám xông tới.

Tên tóc vàng bò dậy, nhìn đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người của thiếu niên trước mặt, lòng cũng bắt đầu sợ hãi, hắn không dám xông tới đấu tay đôi với cậu, chửi một câu cay nghiệt rồi bỏ đi.

Tưởng Dư Hoài vứt bỏ thanh sắt, chống hai tay lên đùi thở hổn hển, sắc mặt cũng dần dần trở lại bình thường.

“Chú, bọn họ chạy hết rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cậu nghe thấy giọng cô bé, ngẩng đầu lên nhìn, cô bé đang đứng trước mặt cậu, ánh mắt trong trẻo toát lên vẻ ngây thơ, trong sáng, một đứa bé như vậy, có lẽ cô sẽ mãi mãi không hiểu được quyết định vừa rồi của cô bé sẽ gây ra hậu quả gì.



Lòng cậu có chút phức tạp, một cơn giận vô cớ bùng lên, cậu quát cô bé: “Sao nhóc lại ngu thế, nếu tay nhóc bị chặt thì nhóc sẽ không có tay nữa, có biết việc không có tay có nghĩa là gì không?”

Nhưng cô bé lại ngây thơ nói với cậu: “Không phải chú cũng không có chân sao? Chú không có chân mà vẫn sống tốt, cháu không có tay cũng sống tốt được.”

Tưởng Dư Hoài: “...”

Cậu phát hiện rằng mình không thể nào giảng giải với một đứa trẻ con, cậu cũng không muốn nói với cô bé, cậu không có chân không hề “sống tốt” như nhóc nói.

Cậu cáu gắt, không nhịn được mắng: “Nhóc ngốc quá!”

“Cháu không ngốc!” Cô bé bĩu môi nói: “Cháu thi Toán được 100 điểm, cháu không ngốc!”

“...”

Tưởng Dư Hoài nhặt những thanh sắt lại, bọn lưu manh đã bỏ đi, cậu có thể mang đi được cả hai thanh, cậu có thể bán được nhiều tiền hơn.

Cậu kéo thanh sắt đi về phía trước, cô bé ngoan ngoãn đi phía sau cậu, đi được một lúc, cô bỗng chạy lại túm lấy quần áo cậu, nói với cậu: “Chú đừng giận nữa, cháu... cháu chỉ muốn ở cùng chú thôi, cháu không muốn xa chú, cháu không muốn đi với ông chú xấu xa kia.”

Tưởng Dư Hoài dừng bước, vô số loại cảm xúc đâm loạn trong lồng ngực, thực ra cảm giác này đã bắt đầu khi cô vừa đưa tay cho tên tóc vàng.

Lúc đó, cậu đã nghĩ, nếu cô bé vì kẹo mà đi theo tên tóc vàng, dù biết tên tóc vàng sẽ không tử tế gì khi đưa nhóc đi, cậu cũng không muốn quan tâm nữa, vì chính nhóc đã từ bỏ cậu trước, cậu chưa từng nghĩ cô bé sẽ chọn tiếp tục đi theo cậu, vì tiếp tục đi theo cậu, cô bé phải đánh đổi một bàn tay, cậu hiểu rõ hơn ai hết việc cơ thể bị thương tật có ý nghĩa thế nào, theo cậu, nếu có thể lựa chọn, chẳng ai muốn cơ thể mình bị tàn tật cả.

Khi đó cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện, cô bé vẫn chưa đưa ra lựa chọn thì cậu đã bắt đầu thất vọng, khó khăn lắm mới cảm nhận được một chút ấm áp, khó khăn lắm mới gặp được một người cần cậu, dựa dẫm vào cậu, nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ con người ai cũng giả dối, vì lợi ích bản thân mà ruồng bỏ những người bên cạnh là bản chất ích kỷ bình thường của con người.

Ngay cả khi cô bé chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng mà lựa chọn của cô bé lại nằm ngoài dự đoán của cậu, nhóc chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ cậu, ngay cả khi cậu cho rằng việc cô bé lựa chọn từ bỏ là một lẽ tất yếu.

Vậy nên khi cô bé giơ tay ra, nhận thức của cậu đã phải chịu công kích mạnh, cô bé không hề vứt bỏ cậu, thậm chí còn bằng lòng hi sinh một cánh tay.

Cậu chợt nhận ra bản thân mình đen tối dơ bẩn và xấu xí, còn xấu xí hơn cả cái chân tàn tật của mình.

Cậu quay người đối diện với cô bé, sau lưng cô bé mặt trời dần dần mọc lên, hơi ấm màu sáng hắt lên người cô bé, ấm áp sáng sủa, đập mạnh vào tim cậu.

Cậu đã nghĩ mọi người đều xấu xa, có lẽ không phải ai cũng tệ như vậy, có lẽ đứa bé trước mắt này khác biệt.

“Sao phải thế chứ? Sao cứ phải đi theo tôi? Tôi còn chẳng phải người thân của nhóc.” Cậu nói.

“Nhưng chú đã cứu cháu khỏi bà cô xấu xa.” Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả ánh mặt trời phía sau: “Trong nhiều người như vậy, chỉ có chú đến cứu cháu thôi, chú là anh hùng của cháu, cháu sẽ luôn luôn đi theo chú.”

Cậu không cố ý cứu cô bé, chỉ vì nhóc đã đưa cho cậu một chiếc bánh bao, cậu giúp đỡ chỉ là trả ơn nhóc mà thôi.

Cô bé đột nhiên ôm lấy eo cậu, giọng tủi thân: “Chú đừng giận được không? Cháu không hề ngốc chút nào đâu.”

Cậu bật cười, đón lấy ánh sáng mặt trời, nhưng mắt cậu lại cay xè, thật ra cậu không biết cách bày tỏ lòng tốt với người khác, vì vậy khi giơ tay lên xoa đầu cô bé, động tác của cậu vô cùng gượng gạo.

Cậu cũng không biết phải làm sao để bày tỏ tình cảm phức tạp trong lòng mình, muốn đáp lại sự gần gũi và lòng tốt của cô bé, sau một hồi im lặng cậu mới thử nói: “Có muốn ăn kẹo không? Tôi sẽ mua cho nhóc.”

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ trong vòng tay cậu ra nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ, thậm chí còn lóa mắt hơn cả ánh sáng ban mai.

“Có ạ.” Cô bé nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi