Sau khi xác định Tần Hi thật sự tồn tại, Tưởng Dư Hoài kích động một hồi lâu. Anh rất muốn đi tìm cô, rất muốn gặp cô, rất muốn bù lại tiếc nuối năm đó. Nhưng anh đã không còn là thiếu niên xúc động trước kia. Anh có rất nhiều điều băn khoăn. Năm đó bọn họ tách ra bởi vì anh nói những lời kia với cô, anh không biết cô có vì vậy mà hận anh hay không.
Hơn nữa cũng đã qua nhiều năm, khi đó cô còn nhỏ, không biết những việc trong quá khứ kia có thể lưu lại trong trí nhớ của cô hay không, nói không chừng cô đã quên anh từ lâu rồi.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định của mình.
Đã biết địa chỉ nhà cô, đã biết tên hiện tại của cô, những chuyện còn lại sẽ đơn giản hơn với Tưởng Dư Hoài. Lúc đầu, Tưởng Dư Hoài chỉ muốn đến gần cô để tiện chăm sóc cho cô, mà cách trực tiếp nhất và hiệu quả nhất chính là lấy cô làm vợ.
Người nhà vẫn luôn giục anh kết hôn. Mặc dù anh không có dự định kết hôn, nhưng nghe mọi người nói mãi anh cũng thấy phiền. Nếu nhất định phải kết hôn vậy anh hy vọng người đó là Tần Hi.
Cô đã trưởng thành, đã tới tuổi kết hôn hợp pháp, hoàn toàn có thể làm vợ anh. Anh lấy ảnh cắt từ camera đưa cho trợ lý, nói trợ lý giúp anh liên hệ với người trung gian để sắp xếp cho anh và Tần Hi hiện tại đến với nhau. Thật ra lúc ấy anh đã nghĩ tới rất nhiều phương án, nếu cô không đồng ý gả cho anh thì anh cũng không miễn cưỡng cô. Nếu vậy anh sẽ đổi cách khác, ví dụ như sau này khi cô đi làm anh sẽ nghĩ cách trở thành cấp trên của cô. Đối với anh, việc này không khó, đến lúc đó anh cũng có thể giúp đỡ cô trong công việc.
Nhưng anh không dự đoán được mọi việc lại tiến triển thuận lợi như vậy. Bên kia đồng ý rất sảng khoái. Còn nhớ rõ ngày đó hai bên gia đình gặp mặt, anh đến quán cà phê đã hẹn từ sáng sớm nhưng lại ngồi trong một phòng riêng khác. Khi cô bước xuống từ trên xe, anh ngồi trong phòng riêng trên lầu và đã thấy rất rõ. Thực ra trong khoảng thời gian này anh cũng từng bí mật đến xem cô, đến trường học của cô và quan sát cuộc sống của cô từ rất xa.
Trước khi vào phòng riêng đã hẹn, anh im lặng hồi lâu, nội tâm rất phức tạp. Anh đã thừa nhận cô là ảo giác của anh, nhưng hiện giờ anh đã tìm được cô. Cô đã xuất hiện trước mặt anh. Điều này khiến anh có một loại cảm giác hoảng hốt, sợ tất cả những thứ này cuối cùng lại chỉ là ảo giác của mình.
Cô ở ngay bên trong, cách anh một cánh cửa, chỉ cần mở cửa anh sẽ biết cô có phải thật hay không.
Anh đã quên mình làm chuẩn bị tâm lý bao lâu, nhưng khi anh bắt đầu gõ cửa, nội tâm và sắc mặt anh đều đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Cửa được mở ra, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô. Sau nhiều năm xa cách, anh lại được gặp cô ở khoảng cách gần như vậy. Khuôn mặt cô vẫn mang nét mặt của Tần Hi lúc nhỏ, chỉ là không tròn trịa như trước đây, ngũ quan phát triển, so với trước đây thì xinh đẹp hơn.
Mọi thứ trước mắt trở nên thật kỳ lạ, khi anh đã chấp nhận cô là nhân cách do anh tưởng tượng ra thì cô lại sống sờ sờ đứng trước mặt anh. Bởi vì loại cảm giác hoảng hốt này mà anh đã quên mất bọn họ chào hỏi nhau như thế nào.
Nhưng anh nhớ rất rõ, khi đó anh đã cố hết sức làm ra vẻ bình tĩnh.
Loại cảm giác hoảng hốt này giằng co thật lâu, đến tận khi ngồi xuống đối diện cô, anh mới thoáng tỉnh táo lại. Anh bắt đầu âm thầm đánh giá cô. Ngoại hình của cô thay đổi không nhiều nhưng trong mắt lại có thêm một loại cảm xúc rụt rè. Đôi mắt kia cũng âm u, không trong sáng hoạt bát như cô lúc trước.
Mà anh cũng nhận ra rất nhanh, ánh mắt cô nhìn anh rất xa lạ, hoàn toàn chính là nhìn một người mới gặp lần đầu. Anh không biết cô không nhận ra anh hay đã quên anh, dù sao lúc bọn họ gặp nhau cô vẫn còn nhỏ tuổi.
Vậy nên, lần gặp mặt thứ hai anh đã thử thăm dò. Anh còn nhớ rõ lúc đó ở sân sau nhà cũ, lúc dẫn cô đi tản bộ anh đã hỏi cô: "Cô nhìn tôi có thể đi lại bình thường là bởi vì tôi đeo chân giả. Chân trái của tôi bị chứng loạn sản bẩm sinh nên đã bị cắt từ bắp chân trở xuống. Nói cách khác, cô Từ, cô sẽ phải gả cho một người tàn tật không có cẳng chân bên trái. Cô Từ đã bao giờ thấy người có chân khuyết tật trông như thế nào chưa? Cô sẽ không sợ chứ?"
Thật ra lúc đó trọng tâm câu hỏi của anh không phải muốn biết cô có sợ không, mà là muốn biết cô đã từng gặp người nào có khuyết tật ở chân chưa. Năm đó lúc bọn họ quen nhau, anh muốn dọa cô nên đã cố ý phơi cái chân tàn tật kia ra cho cô xem. Vậy nên nếu cô còn nhớ thì chắc chắn cô đã nhìn thấy.
Thế nhưng cô lại nói: "Có lẽ tôi chưa từng thấy, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, tôi cảm thấy điều đó không có gì đáng sợ cả."
Có lẽ tôi chưa từng thấy.
Cô thật sự không nhớ anh.
Điều này khiến anh hơi thất vọng. Mặc dù có thể hiểu lúc ấy cô còn nhỏ, không nhớ rõ cũng rất bình thường, nhưng anh cảm thấy cô không nên quên anh như vậy, không nên chẳng có một chút ấn tượng nào như vậy. Dù chỉ là gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng hai người từng nương tựa lẫn nhau. Cô từng vẽ một nét bút đậm trong cuộc sống của anh. Mà trong cuộc sống của cô, anh không nên chỉ là tồn tại như khách qua đường.
Anh không cam lòng, anh nghĩ chắc cô đã từng bị thương, có thể cô đã mất trí nhớ. Mang theo phỏng đoán như vậy, Tưởng Dư Hoài hỏi bố của Từ Hi Nhiễm một cách bóng gió. Anh lấy lý do hỏi thăm khỏe của Từ Hi Nhiễm để hỏi ông ta: "Hi Nhiễm có từng bị bệnh hay bị thương ở đầu khi còn nhỏ không?"
Bố của Từ Hi Nhiễm lập tức nói: "Tuyệt đối không có, từ nhỏ đến lớn con bé rất khỏe mạnh, cũng không bị thương ở đầu. Cậu cũng biết con bé thi đỗ đại học trọng điểm, con bé rất thông minh."
Tưởng Dư Hoài lại hỏi: "Từ sau khi mẹ cô ấy mất hai người vẫn luôn nuôi nấng cô ấy sao? Tôi biết điều kiện kinh tế nhà mình, năm đó hai người có từng nghĩ sẽ đưa cô ấy vào trại trẻ mồ côi hay không?"
Tuy Từ Xương Đông thắc mắc lý do anh hỏi cái này, nhưng ông ta lập tức nói: "Không hề, sao chúng tôi có thể đưa con bé đến trại trẻ mồ côi chứ? Tuy điều kiện kinh tế nhà tôi không tốt, nhưng dù tôi có bị đói thì cũng phải cho con tôi ăn no."
Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi hỏi thẳng: "Lúc nhỏ cô ấy có từng đi lạc không?"
"Không, từ nhỏ Hi Nhiễm đã rất ngoan, là tôi tự mình đón con bé tới, con bé cũng rất hài lòng với nhà mới. Cậu yên tâm đi, Hi Nhiễm là con tôi, không thể giả được, con bé chưa từng đi lạc."
Câu trả lời này không phải điều mà Tưởng Dư Hoài muốn. Cô không hề bị thương hay mất trí nhớ. Thậm chí Từ Xương Đông còn nói với anh Từ Hi Nhiễm chưa từng đi lạc. Vậy việc năm đó cô trốn khỏi nhà rồi gặp anh là thế nào.
Anh cảm thấy câu trả lời của Từ Xương Đông chắc hẳn có dối trá. Chắc là sợ anh không hài lòng, không muốn kết mối hôn sự này nên mới nói như vậy. Có lẽ cô thật sự đã quên mất anh rồi.
Trong lòng hơi thất vọng, nhưng anh nghĩ lại, cũng có khi quên rồi lại là chuyện tốt, để bọn họ làm quen lại cũng tốt.
Thật ra lúc đầu khi kết hôn với cô, Tưởng Dư Hoài chỉ xuất phát từ mục đích muốn chăm sóc cô. Anh biết cô sống ở nhà của bố không thoải mái, đôi mắt không còn sáng ngời như trước đây. Năm đó lúc anh đau khổ nhất, nghèo túng nhất đã gặp được cô. Cô đã kéo anh thoát khỏi sự điên cuồng. Giờ đây anh đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó, anh bằng lòng dùng hết khả năng của mình để giúp cô. Anh hy vọng ít nhất cũng có thể thấy đôi mắt ảm đạm kia phát sáng một lần nữa.
Vì thế, anh bằng lòng cho cô tất cả mọi thứ trong khả năng của anh.
Thế nhưng sau khi kết hôn và ở chung, anh lại dần dần trầm luân vì cô. Dù là nụ cười dịu dàng mà tự nhiên của cô khi ngồi xổm bên người anh, bôi thuốc cho mỏm cụt của anh. Hay khi cô nhìn thấy anh ngồi cô đơn trước cửa sổ, dịu dàng nói với anh cô sẽ luôn ở bên cạnh anh. Hay là dáng vẻ liều lĩnh của cô vào lần đầu tiên ôm anh.
Dường như suy nghĩ đơn giản chỉ chăm sóc cô đã dần thay đổi, anh nhận ra mình ngày càng không thể xa cô. Cũng như cô đã lặng lẽ cắm rễ trong trái tim anh khi anh còn nhỏ. Lần này cô cũng lặng lẽ bám rễ trong lòng anh.
Tần Hi là một loại nhu cầu của anh. Nói cách khác cô là một loại thuốc, một loại thuốc có thể xoa dịu nỗi đau của anh. Bất kể khi nào, dù là lúc nhỏ hay khi đã trưởng thành, cô vẫn luôn là điều anh cần. Anh cần người như cô bên cạnh, một loại nhu cầu cấp thiết.
Càng ở chung càng chìm sâu, anh nhận ra mình đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Tình yêu của anh đầy ích kỷ và chiếm hữu, không để cho người khác mơ ước, không để cho người khác chạm vào. Anh cũng dùng không ít thủ đoạn để bảo vệ tình yêu của mình. Thế nhưng khi nhận ra mình càng lún càng sâu, anh cũng bắt đầu lo lắng. Nếu có một ngày cô biết anh đã lừa cô thì phải làm sao. Lúc trước cô đột nhiên biến mất là bởi vì anh nói muốn bán cô đi. Cô ỷ lại anh như vậy, có lẽ lúc đó lựa chọn rời đi là bởi vì câu nói này đã làm tổn thương cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng anh biết sớm muộn gì cô cũng sẽ biết tất cả, cho nên khi Trình Vân Khải điều tra anh, anh cũng không ngăn cản.
Nhưng sau khi để cô biết anh lại sợ hãi, có khi nào từ nay về sau cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa không? Có khi nào cô sẽ vì điều đó mà rời đi hay không? Vậy nên sau khi cô biết chân tướng và rời đi anh đã rất luống cuống. Anh tìm cô như phát điên, giống như anh đã tìm kiếm Tần Hi đột nhiên biến mất lúc trước.
Thế nhưng khác với Tần Hi đột nhiên biến mất, không lâu sau cô đã trở lại. Điều khiến anh bất ngờ là cô không hận anh. Anh vốn có chờ mong, có phải cô đã nhớ lại mọi chuyện hay không? Có khi nào cô tha thứ cho việc anh tìm mọi cách kết hôn với cô là bởi vì cô biết lúc trước bọn họ tách ra trong không vui hay không?
Khi anh thử dò hỏi, cô lại nói hoàn toàn không nhớ, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có.
Điều này khiến anh lại chìm vào hoang mang.
Sau đó bởi vì công việc anh phải ra nước ngoài. Khoảng thời gian ở nước ngoài anh vẫn luôn phân vân giữa hiện thực và tưởng tượng. Anh nhớ lại ánh mắt xa lạ của cô khi hai người gặp lại, nhớ tới lời bố cô nói cô chưa từng đi lạc, nhớ tới việc cô nói cô không có chút ấn tượng nào.
Anh vẫn cho rằng cô chính là Tần Hi, nhưng bây giờ anh lại bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc cô có phải Tần Hi mà anh quen không. Xuất thân bối cảnh, thân phận, cảnh ngộ, thậm chí cả ngoại hình của cô cũng giống hệt Tần Hi trong trí nhớ của anh. Nhưng từ những gì anh biết hiện tại, vào năm anh mười sáu tuổi, dường như bọn họ không có bất cứ điểm chung nào.
Anh bối rối rất lâu, sau đó anh đã đến gặp bác sĩ tâm lý của mình. Từ sau khi hồi phục anh đã không gặp lại vị bác sĩ tâm lý này nữa.
Không ngờ bác sĩ này còn nhớ anh, cũng nhớ rõ tình huống của anh năm đó. Tưởng Dư Hoài nói lại những gì mình gặp cho ông ấy. Sau khi nghe được ông ấy cũng không tỏ ra bất ngờ.
Bác sĩ nói với anh: "Thật ra tất cả những điều hiện tại cũng không mâu thuẫn với những gì cậu nói. Tần Hi từng sống cùng cậu một khoảng thời gian vào năm đó đúng là do cậu tưởng tượng ra. Bây giờ lại có một người giống hệt Tần Hi mà cậu tưởng tượng, Xét theo quỹ đạo cuộc sống mà cô ấy miêu tả thì hoàn toàn không liên quan gì đến cậu. Thật ra rất đơn giản, cậu quen người tên Tần Hi này, cô ấy đã kể với cậu tình huống của cô ấy. Có lẽ cậu đã quên cậu quen biết cô ấy thế nào. Thân phận của Tần Hi trong tưởng tượng của cậu chính là do cậu thêm một số chi tiết vào những gì cậu đã biết. Mà thứ cậu thêm vào chính là những thông tin của Tần Hi, người mà cậu đã quên mất hai người quen nhau trong hoàn cảnh nào. Tôi nói như vậy, cậu nghe có hiểu không?"
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ tâm lý, sắc mặt Tưởng Dư Hoài hơi nặng nề. Anh không đồng ý với lời bác sĩ nói. Anh thà tin rằng người vợ hiện tại của anh chính là Tần Hi anh từng quen biết.
Anh thà tin rằng Tần Hi kia thật sự tồn tại.
Chỉ là cô đã quên mất anh mà thôi.
Thế nhưng nếu... Nếu cô thật sự không tồn tại thì sao? Nếu Tần Hi thật sự chỉ là do anh tưởng tượng ra thì phải làm sao đây?
Vậy thì sao? Cho dù việc anh và Tần Hi ở bên nhau chỉ là ảo giác của anh, nhưng Tần Hi này thật sự tồn tại. Cô đang ở ngay bên cạnh anh, cô vẫn là vợ anh. Anh cần cô, anh không thể rời xa cô. Cần gì phải rối rắm chuyện lúc nhỏ bọn họ có từng ở bên nhau hay không chứ.
Hiểu rõ những thứ này, Tưởng Dư Hoài cúi đầu nhìn dòng chẩn đoán bệnh "Suy giảm nhận thức mức độ nhẹ*" trên phiếu chẩn đoán, sau đó anh tiện tay nhét vào túi quần.
* Suy giảm nhận thức nhẹ (Mild cognitive impairment - MCI): là rối loạn não bộ gây trở ngại về mặt trí nhớ hoặc suy nghĩ.
*
Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài làm giấy chứng sinh khi Từ Hi Nhiễm mang thai được bốn tháng. Sáng hôm đó, Tưởng Dư Hoài gọi điện thoại cho Từ Hi Nhiễm, bảo cô lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, buổi chiều anh sẽ đón cô đi làm.
Giấy chứng nhận kết hôn của hai người vẫn luôn ở chỗ Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài nói với cô, anh để giấy chứng nhận kết hôn ở ngăn kéo trong phòng sách. Từ Hi Nhiễm đi vào phòng sách của anh. Trong phòng sách có mấy ngăn kéo, cô không nhớ Tưởng Dư Hoài vừa nhắc tới cái nào. Vốn muốn gọi điện thoại hỏi anh, nhưng lại cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ không cần gọi. Dù sao cũng chỉ nằm trong mấy ngăn kéo kia, cứ mở ra xem là biết thôi.
Từ Hi Nhiễm phát hiện phiếu chẩn đoán của Tưởng Dư Hoài trong ngăn kéo thứ hai từ trên xuống. Lúc nhìn thấy phiếu chẩn đoán, Từ Hi Nhiễm rất ngạc nhiên, nhìn thời gian là vào mấy tháng trước.
"Suy giảm nhận thức mức độ nhẹ?" Từ Hi Nhiễm nhìn phiếu chẩn đoán, cô cảm thấy khó hiểu.
Cô để phiếu chẩn đoán lại chỗ cũ, cuối cùng cũng tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn trong ngăn kéo thứ ba. Buổi chiều, trước khi đi làm, Tưởng Dư Hoài tới đón cô. Bởi vì phát hiện phiếu chẩn đoán kia nên Từ Hi Nhiễm vẫn thắc mắc trong lòng, sau khi gặp anh cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Hôm nay lúc vào phòng sách của anh tìm giấy chứng nhận kết hôn em đã vô tình thấy phiếu chẩn đoán tâm lý, thời gian vào mấy tháng trước. Anh làm sao vậy, sao em chưa từng nghe anh nhắc tới?"
Khi bị cô phát hiện Tưởng Dư Hoài vẫn rất bình tĩnh, anh chỉ nói: "Khoảng thời gian trước anh hơi áp lực nên đã tìm bác sĩ tâm lý để nói chuyện, không có vấn đề gì đâu." Tưởng Dư Hoài ôm cô nói: "Em hãy dưỡng thai thật tốt, đừng nghĩ những thứ khác, anh rất khỏe."
Anh không muốn cô nghĩ nhiều, mặc dù Từ Hi Nhiễm vẫn còn nghi hoặc, nhưng cô cũng ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Nhưng bởi vì phiếu chẩn đoán này, Từ Hi Nhiễm luôn không yên lòng. Cuối cùng cô thật sự không nhịn được, thừa dịp Tưởng Dư Hoài đi làm lại lén vào phòng sách của anh, mở ngăn kéo ra, phiếu chẩn đoán vẫn nằm ở đó. Từ Hi Nhiễm nhìn phương thức liên hệ được viết cạnh tên bác sĩ trên phiếu chẩn đoán bệnh.
Từ Hi Nhiễm suy nghĩ, gọi một cuộc điện thoại cho vị bác sĩ tâm lý kia.
Điện thoại được bắt rất nhanh, một giọng nam ôn hòa truyền đến từ bên kia: "Xin chào, đây là phòng khám tâm lý XXXXX, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?"
"Xin chào, hình như bốn tháng trước chồng tôi từng đến phòng khám của ông, tôi muốn hỏi tình huống cụ thể."
"Cô có thể vui lòng cho tôi biết chồng cô tên là gì không?"
"Tưởng Dư Hoài."
Người đàn ông hơi nâng giọng: "Cậu Tưởng? Cô là cô Tưởng sao?"
"Phải, là tôi, ông có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chồng tôi bị làm sao không? Tôi thấy ông chẩn đoán bệnh cho anh ấy là suy giảm nhận thức mức độ nhẹ, rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?"
Bác sĩ im lặng không nói, Từ Hi Nhiễm lại nói: "Không phải việc điều trị cho bệnh nhân tâm lý cũng cần sự phối hợp của người nhà sao? Tôi không biết rõ tình hình thì sao có thể giúp anh ấy chứ."
Bác sĩ cười nói: "Cô Tưởng nói phải, đúng là việc điều trị cho bệnh nhân tâm lý cũng cần sự phối hợp của người nhà. Nhưng trước khi tôi nói cho cô tình huống cụ thể của cậu Tưởng, cô Tưởng có thể nói cho tôi biết cô biết được bao nhiêu về tình trạng của cậu Tưởng chứ."
Từ Hi Nhiễm nói: "Tôi biết thời niên thiếu anh ấy đã xuất hiện bất thường về tâm lý, từng được chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt."
Có lẽ bác sĩ cũng rất bất ngờ, trong giọng nói có mấy phần kinh ngạc: "Xem ra cô Tưởng biết nhiều hơn tôi nghĩ, vậy không biết cô Tưởng có biết biết “Tần Hi” hay không?"
"Tôi biết."
"Ngay cả chuyện này cô cũng biết sao?"
"Phải."
"Tần Hi là một nhân cách cậu Tưởng từng phân liệt ra. Lúc ấy cậu Tưởng đã chịu kích thích dẫn đến tổn thương tâm lý, cậu ấy đã dùng nhân cách này để tự cứu bản thân. Nhưng sau đó cậu ấy lại nói với tôi, Tần Hi thật sự tồn tại, cậu ấy đã tìm được Tần Hi. Lúc ấy tôi đã nhắc nhở cậu ấy, để cậu ấy không lẫn lộn giữa hiện thực và tưởng tượng, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì cho rằng Tần Hi là thật. Nhưng mấy tháng trước cậu ấy lại tới tìm tôi. Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy không rõ rốt cuộc Tần Hi có tồn tại hay không. Cậu ấy nói hình như Tần Hi kia hoàn toàn không biết gì về việc bọn họ từng sống cùng nhau một khoảng thời gian trong quá khứ, dường như cô ấy không phải Tần Hi mà cậu ấy nghĩ đến." Bác sĩ tạm dừng một chút, hỏi cô: "Cô Tưởng, tôi nói vậy cô có thể hiểu không?"
"Tôi hiểu rồi, vậy anh ấy có nói với ông rằng tôi chính là Tần Hi năm đó không?"
"Đương nhiên."
Từ Hi Nhiễm lại nói: "Anh ấy nói không sai, anh ấy không hề bị suy giảm nhận thức, Tần Hi thật sự tồn tại, tôi chính là Tần Hi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Cô Tưởng, cô..." Giọng bác sĩ đầy kinh ngạc.
"Tại tôi không nói rõ với anh ấy khiến anh ấy có chút nhầm lẫn, cảm ơn ông đã giải đáp thắc mắc cho tôi, quấy rầy rồi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tâm trạng Từ Hi Nhiễm rất phức tạp, hóa ra chẩn đoán suy giảm nhận thức của Tưởng Dư Hoài là vì chuyện này. Cũng tại cô không nói rõ với anh, làm cho anh không phân rõ rốt cuộc Tần Hi có phải thật hay không.
Buổi chiều, lúc Tưởng Dư Hoài trở về, Từ Hi Nhiễm đang đan áo len cho cục cưng. Tưởng Dư Hoài theo thường lệ ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ôm cô vào lòng hỏi hôm nay cô cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không.
Từ Hi Nhiễm đặt áo len đã đan một nửa sang bên cạnh, cô ôm eo anh, tựa vào lòng anh rồi nói: "Hôm nay em đã gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý của anh để hỏi thăm tình huống của anh."
"Ừm?" Sắc mặt Tưởng Dư Hoài hơi tối, anh hỏi: "Không phải anh đã nói anh không sao rồi ư?"
“Em lo lắng cho anh mà."
"Anh không sao, chỉ là một chút vấn đề nhỏ, không ảnh hưởng đến cuộc sống."
Từ Hi Nhiễm lại thở dài nói: "Anh biết không, sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý một lúc, em cảm thấy trình độ của ông ấy không quá tốt."
Tưởng Dư Hoài nghe vậy thì bật cười, anh hỏi: "Em cũng không hiểu về tâm lý, sao lại biết trình độ của ông ấy không tốt chứ? Ông ấy khá nổi tiếng ở Lạc Thành đó."
Từ Hi Nhiễm lại lắc lắc đầu nói: "Nhưng ngay cả việc năm đó anh có tưởng tượng ra một nhân cách khác hay không ông ấy cũng chẩn đoán sai."
Lúc này Tưởng Dư Hoài đang ôm cô, anh xoa nhẹ đầu cô, nghe cô nói vậy thì ngừng động tác, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Em..."
Cũng đã nói đến mức này, Từ Hi Nhiễm thành thật nói với anh: "Em biết thời niên thiếu anh đã gặp chút chuyện, nghe nói lúc ấy anh bị tổn thương tâm lý nên đã mắc chứng tâm thần phân liệt. Bác sĩ chẩn đoán anh đã tưởng tượng ra một nhân cách khác tên là Tần Hi. Bây giờ anh vẫn không chắc chắn Tần Hi có thật sự tồn tại hay không đúng không?"
Mặt Tưởng Dư Hoài lộ ra mấy phần nghiêm trọng, Từ Hi Nhiễm lại nói: "Có phải bởi vì em nói với anh rằng em không có ấn tượng gì về chuyện chúng ta quen biết nên anh mới không chắc chắn mình có từng quen biết em hay không, đúng chứ?"
Tưởng Dư Hoài im lặng một lúc rồi nói: "Lúc anh và Tần Hi quen biết, cô bé mới trốn khỏi nhà. Cô bé nói với anh, bố và mẹ kế muốn đưa cô bé đến trại trẻ mồ côi. Thật ra trước khi chúng ta kết hôn anh cũng đã thử hỏi bố của em. Ông ta nói với anh rằng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc đưa em đến trại trẻ mồ côi, em cũng chưa từng trốn khỏi nhà."
Từ Hi Nhiễm bĩu môi nói: "Chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận. Thật sự đã có một số chuyện xảy ra vào năm em sáu tuổi. Mẹ em qua đời, em được bố đón về nhà. Em nghe lén được chuyện bọn họ muốn đưa em đến trại trẻ mồ côi cho nên đã chạy ra ngoài. Sau đó em đã gặp một chú cao lớn."
Tưởng Dư Hoài vốn đã quyết định sẽ không băn khoăn về việc cô có phải Tần Hi hay không nữa. Bây giờ cô đang mang thai, con của bọn họ cũng sắp ra đời, anh chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.
Nhưng nghe cô nói vậy, toàn thân anh trở nên cứng đờ. Anh nhớ rõ lúc ấy Tần Hi gọi anh là chú. Chỉ có hai người bọn họ biết chuyện này. Năm đó khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý, anh cũng không nói với ông ấy Tần Hi gọi anh là chú.
Nội tâm Tưởng Dư Hoài chấn động, anh nhìn cô một cách chăm chú, sợ bỏ sót lời cô nói.
Từ Hi Nhiễm nói tiếp: "Em không nhớ rõ chuyện ở chung với chú kia. Chỉ nhớ là, chú ấy không nói tên mình với em. Đã qua nhiều năm nên em không nhớ rõ ngoại hình của chú ấy, nhưng em vẫn có ấn tượng với một số chuyện đã xảy ra. Em nhớ chú ấy không có cẳng chân, là một người tàn tật. Chú ấy sẽ mua váy cho em, buộc tóc cho em. Ngoài mẹ em và dì Viên Mẫn thì chú ấy là người đối xử tốt với em nhất."
Nghe đến mấy chuyện này, một hồi lâu sau Tưởng Dư Hoài vẫn không có phản ứng, thậm chí ngón tay anh còn cứng đến mức khẽ run.
"Em còn nhớ lúc đó em và chú ấy ở trong một cái phòng xập xệ, nhưng gần phòng đó có một mảnh đất lớn trồng hoa hướng dương rất đẹp, em rất thích vườn hoa hướng dương đó."
Tưởng Dư Hoài cảm giác mắt đau xót, anh đã từng đến mảnh đất trồng hoa hướng dương kia, thế nhưng nơi đó chẳng có gì. Anh cũng từng đi tìm nhà kho bằng gỗ, nhưng nơi đó đã bị phá bỏ. Anh cho rằng mình thật sự đã nhớ nhầm. Người nhớ những nơi đó ngoài anh ra cũng chỉ có Tần Hi, nhưng nếu Tần Hi cũng không tồn tại, vậy thì không ai có thể chứng minh anh đúng.
Bây giờ, Tần Hi, người mà anh từng gặp đã đến chứng minh tất cả những thứ này là thật.
Anh thật sự không nhớ nhầm, nơi đó thật sự có nhà kho bằng gỗ, có vườn hoa hướng dương.
Anh thật sự đã gặp một cô gái nhỏ tên Tần Hi ở đó. Cô nói với anh quá khứ của họ là thật, bọn họ thật sự đã gặp nhau. Cô đã thật sự cần anh, cô thật sự đã ở bên anh trong khoảng thời gian anh đau khổ nhất.
Anh không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình là gì. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong đầu. Không biết đã qua bao lâu, anh mới hỏi: "Vậy em còn nhớ tại sao chúng ta lại tách ra không?"
Anh nói với giọng run rẩy.
Từ Hi Nhiễm gật đầu nói: "Em vẫn nhớ lý do chia cách với chú ấy. Lúc đó chú ấy nói một số lời khiến em đau lòng, chú ấy nói sẽ bán em đi. Bởi vì khi đó khóc quá đau lòng cho nên ấn tượng vẫn tương đối sâu. Em còn nhớ sau đó em lo lắng nên đã chạy đi tìm chú ấy. Chuyện xảy ra sau đó em không có ấn tượng, em chỉ nhớ hình như em vấp ngã bị thương rồi được đưa đến bệnh viện rồi được bố đón về nhà. Dù sao thì từ đó về sau em cũng chưa từng gặp lại chú ấy. Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã nghĩ đến chú ấy, nhưng hai người khác nhau quá nhiều, em hoàn toàn không liên tưởng hai người với nhau. Đến tận sau này anh nói với em chúng ta từng quen biết, em mới đoán có thể anh chính là chú mà em quen lúc sáu tuổi. Lúc ấy chúng ta chia xa không quá vui vẻ, em đoán anh còn thấy áy náy nên lúc đầu mới không nói cho em biết, mà em cũng có thể hiểu, cho nên sau đó khi anh hỏi em mới nói với anh rằng em không có ấn tượng gì. Có lẽ để anh nghĩ em không nhớ rõ chuyện quá khứ thì anh sẽ không áy náy như vậy, nhưng em không biết làm vậy sẽ khiến anh phân vân giữa tưởng tượng và hiện thực."
Những chuyện đã xảy ra năm đó, vì còn quá nhỏ tuổi nên cô không nhớ rõ. Nhưng đối với Tưởng Dư Hoài, ký ức về khoảng thời gian đó rõ ràng đến từng phút giây. Lần đầu tiên có người cần anh. Lần đầu tiên có người ỷ lại anh. Lần đầu tiên có người nói anh là anh hùng. Lần đầu tiên có người khen anh. Lần đầu tiên có một người lạ không lộ ánh mắt ghét bỏ khi nhìn chân anh. Lần đầu tiên có người ôm cái chân tàn tật xấu xí của anh đi ngủ.
Sao anh có thể không nhớ rõ chứ? Bao gồm cả thần thái và ngoại hình của cô khi đó, anh đều nhớ rõ.
Đến tận lúc này Tưởng Dư Hoài mới hoàn toàn tin tưởng, cô thật sự tồn tại, cô chính là Tần Hi của anh. Anh và Tần Hi đã ở bên nhau, bọn họ có chung một ký ức. Nhà kho bằng gỗ kia, cánh đồng hoa hướng dương kia, quãng thời gian sống nương tựa lẫn nhau thật ấm áp kia.
Quả nhiên trên đời này người duy nhất anh không thể rời xa chính là Tần Hi, cũng chỉ có thể là Tần Hi mà thôi.
Anh ôm cô thật chặt, cuống họng nghẹn ngào khó chịu, anh gọi đi gọi lại tên cô với giọng run run.
"Hi Hi, Hi Hi."
Từ Hi Nhiễm rúc vào lòng anh, đáp: "Em đây."
"Em thật sự đã đi tìm anh sao? Sau khi anh nói muốn bán em đi, em thật sự không hận anh sao? Thật sự vẫn đi tìm anh sao?"
"Vâng... Thật ra có hận một chút, nhưng hình như em rất thích chú ấy, cho nên mặc dù có hơi hận nhưng vẫn lo chú ấy sẽ xảy ra chuyện."
Hốc mắt chua xót đến khó chịu, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, qua rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói với cô: "Hi Hi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau được không?"
Năm đó, lúc ngồi trên yên sau xe đạp, cô cũng đã nói những lời này với anh. Khi đó anh không trả lời cô, anh đã từng nghĩ tới vô số lần. Khi đó lẽ ra anh nên nói với cô một cách chắc chắn rằng, đúng, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Hiện tại, anh cũng nói ra những lời tương tự.
Anh đã nghe được tiếng cười dịu dàng của cô và cả câu trả lời của cô.
"Vâng, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau."
Tưởng Dư Hoài và Tần Hi của anh, không bao giờ rời xa nhau.