Hứa Minh Chương sắc mặt tím tái, ngồi đờ trên ghế,
ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, thoáng cảm thấy thật xa lạ. Sự phẫn nội
của cô, những lời lẽ độc địa buột ra từ miệng cô giống như những nhát kiếm tàn
nhẫn đâm thẳng vào tim anh, khiến anh đau buốt đến tận xương tủy, đau đến chết
đi sống lại nhưng không biết nói thế nào, chỉ biết ngồi trơ ra nhìn cô.
Ánh nắng mùa đông chiếu qua nhà kính, phủ một lớp sáng
màu vàng nhạt lên người
cô, khiến hình dáng cô nhòe đi, không thể nhìn rõ, đôi
mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh chẳng chút e dè.
Hứa Minh Chương đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nồi,
có thể nói anh rất hiểu cô, ít nhất là Thời Tiêu của trước đây. Cô rất nhát
gan, lúc đuối lý chẳng bao giờ dám hùng hồn như thế cả. Nhưng tính cô cũng khá
nóng nảy, nếu bị chọc giận hoặc ấm ức quá, cô sẽ nổi đóa lên.
Ngoài chuyện chia tay ra, hai người chỉ i cọ có một
lần duy nhất, chính là lần cô nổi đóa lên. Lần ấy Hứa Minh Chương đang học năm
thứ tư, chuẩn bị tốt nghiệp nên rất bận rộn, chẳng còn thời gian dành cho bạn
gái nữa. Thực ra cũng bởi vì muốn ở lại đại học A để học thạc sĩ nên anh đã đi
khắp nơi tìm kiếm tài liệu, bận tối tăm mặt mũi. Sau khi xong việc, anh và Lục
Nghiêm định ra ngoài ăn mừng, liền gọi Thời Tiêu đi cùng, nào ngờ gọi điện
thoại mãi mà không có ai bắt máy, bạn kí túc của Thời Tiêu cũng không biết cô
đi đâu, nói là đi từ tối qua vẫn chưa thấy về.
Hứa Minh Chương lo sốt vó, ngoài chỗ anh ra, cô còn có
thể đi đâu được? Lại không phải là kỳ nghỉ, đâu thể về nhà? Thế là anh bỏ luôn
cả ăn, đi khắp nơi trong trường để tìm cô nhưng tìm bảy tám lượt mà không thấy
bóng dáng cô đâu, đành phải ngồi ở cổng ký túc chờ cô về.
Hôm ấy là một ngày lạnh nhất của mùa đông, lúc Hứa
Minh Chương tưởng rằng mình chuẩn bị chết cóng thì Thời Tiêu trở về. Anh nổi
đóa lên, không thể kiềm chế được liền chộp lấy cô mà gào lên: “Thời Tiêu, em có
tim không hả? Không nghe điện thoại cũng không chịu gọi lại, rốt cuộc em muốn
thế nào? Muốn thế nào hả?”. Đêm đó tình cờ đèn đường bị hỏng, khiến anh chẳng
thể nhận ra vẻ bơ phờ trên gương mặt cô. Thời Tiêu lúc ấy yếu ớt nói: “Hứa Minh
Chương, anh đừng có gây sự vô cớ nữa!”
Anh tức quá liền buột miệng nói: “Nếu đã như vậy thì
tôi đi, cô tìm thằng nào không gây sự mà yêu!”. Lúc ấy anh tức phát điên lên,
về nhà rồi mà càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng điên, suốt ba ngày liền không
gọi điện cho Thời Tiêu, cũng không đi tìm cô. Đến ngày thứ tư, anh thật sự
không chịu nổi, tài liệu ôn thi thạc sĩ cũng không thể xem nổi nữa, đi qua đi
lại trong phòng, dáng vẻ cực kỳ sốt ruột.
Lục Nghiêm thấy vậy liền thở dài: “Nếu đã không yên
lòng thì mau đi tìm người ta đi!”
- Không đi!
Hứa Minh Chương cứng đầu nói.
Nhưng ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu, vẫn chẳng thấy
bóng dáng Thời Tiêu đâu. Hứa Minh Chương đột nhiên phát hiện, cơn giận giữ
trong lòng đã tan biến, chỉ còn lại nỗi nhớ. Anh nhớ cô, nhớ đến mức thắt ruột
gan. Cái sĩ diện của đàn ông nào có sánh được với nỗi nhớ nhung này?
Hứa Minh Chương đành phải xuống nước đi tìm Thời Tiêu.
Trên đường điQuyên Tử mới biết hôm ấy Thời Tiêu đi tìm Quyên Tử, đúng lúc bạn
cùng kí túc của Quyên Tử bị viêm loét dạ dày, vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện,
chẳng may đánh rơi điện thoại. Cô bạn kia phải làm phẫu thuật ngay, nhà lại ở
nơi khác nên bọn họ phải thay phiên nhau chăm sóc, cho đến tận tối hôm thứ hai,
mẹ cô ấy mới đến bệnh viện, bọn họ mới được về.
Hứa Minh Chương nghe xong liền thừ người ra, làm sao
anh biết được lại có những chuyện này, chỉ ước lúc đó có thể đánh chết mình
ngay lập tức. Anh gọi điện mà cô không nghe, nhắn tin cũng chẳng thấy tăm hơi,
chạy đến trước cổng ký túc của cô nhờ bạn cùng phòng chuyển lời cô cũng không
buồn bận tâm.
Hứa Minh Chương đành phải đứng ngây ra ở bên ngoài cả
ngày trời, cuối cùng, đúng lúc tưởng rằng mình sắp chết đói, chết cóng thì Thời
Tiêu mới chịu xuất hiện. Từ đấy về sau anh mới hiểu, đừng thấy Thời Tiêu trông
dễ bắt nạt, lúc cô cáu thật rồi thì nhẫn tâm chẳng ai bằng.
Chỉ có điều, lúc này cô dựa vào đâu mà hùng hồn phản
bác lại anh? Là cô sai trước tiên, chẳng phải thế sao? Hay là bản thân anh đã
hiểu lầm cô?
Hứa Minh Chương bỗng nhớ lại lời Lục Nghiêm: “Minh
Chương, có lẽ có nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó!”
Tâm trạng Hứa Minh Chương chợt dịu xuống: “Bốn năm
trước…”
Vừa nói đến đây thì cánh cửa nhà kính mở ra, Hồ Đình
Đình bê một khay nước vào, hoài nghi nhìn hai người:
- Sao sắc mặt khó coi thế? Không phải nhân lúc em ra
ngoài để cãi nhau đấy chứ?
Thời Tiêu khẽ cúi đầu: “Làm gì có chuyện đấy, tôi và
Hứa tiền bối không thân nhau lắm, làm gì có chuyện cãi cọ!”
Những đường gân xanh trên trán Hứa Minh Chương giật
giật. Hồ Đình Đình bật cười, đưa cốc sữa trên khay cho cô: “Không phải em không
cho chị uống cà phê mà là anh Diệp Trì không cho chị uống. Nếu chị có bất mãn
thì cứ gặp anh ấy!”
Thời Tiêu đón lấy ly sữa, dòng sữa ấm áp đi vào cổ họng,
xoa dịu trái tim nhức nhối của cô. Cô cảm ơn rồi khẽ gật đầu chào hai người, đi
ra khỏi vườn hoa
Hứa Minh Chương bê cốc cà phê nóng trong tay. Hơi ấm
từ ly cà phê không thể sưởi ấm cho anh, anh vẫn cảm thấy cái lạnh tê tái tỏa ra
từ trong tim.
Thời Tiêu đi vào trong phòng, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Cô ngáp một cái, rồi cái nữa. Diệp Trì lắc đầu, bỏ bộ bài trong tay xuống, lại
gần bế bổng cô lên gác.
Cả phòng im bặt, Phong Cẩm Thành lén liếc nhìn Phong
Cẩm Phong, cô nàng cũng đang đứng ngẩn người trước cầu thang, không biết là
nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt thật u ám.
Tả Hồng thở dài: “Lần này Diệp Trì sa lầy thật rồi,
tình yêu là gì chứ? Mẹ kiếp, thật khó hiểu!”
Câu nói này của anh ta lọt đến tai Mạc Vân Kha đang
ngồi xem phim một mình. Cô khẽ cười, tình yêu ư? Với bọn họ, tình yêu là một
điều khó khăn. Ánh mắt cô dừng lại ở đầu cầu thang, lòng thầm nhủ, Thời Tiêu
thật hạnh phúc, tình yêu của Diệp Trì quá thuần khiết và rõ ràng.
Hết tết, Diệp Trì lại bắt đầu bận bịu, nói rằng có
công trình lớn bắt đầu đi vào hoạt động. Thời Tiêu không hiểu những chuyện này,
nói chung cứ dăm ba hôm anh lại đi công tác, một tháng thì phải đến nửa tháng
đi công tác.
Nhưng cô lại thấy rất nhẹ nhõm, vẫn bình thản sống qua
ngày. Dần dần cô bắt đầu có hứng thú với việc nấu nướng. Thực ra đây cũng chẳng
phải việc khó khăn cho lắm, không được ngon nhưng cũng không đến nỗi chết vì
ngộ độc, đây là lời nhận xét của Diệp Trì về món ăn do cô làm. Nhưng cho dù là
vậy, những món ăn mà lần đầu tiên cô làm, anh vẫn ăn ngấu nghiến như thể ba
ngày rồi không được ăn, ăn sạch bách, chẳng để lại miếng nào. Nửa đêm anh liên
tục trở dậy uống nước, ngày hôm sau cô giúp việc đến hỏi: “Sao muối lại ít đi
nhiều thế này?”
Lúc này Thời Tiêu mới hay món ăn mình làm mặn chết đi
được, chắc phải mặn gấp mấy lần dưa muối. Cô áy náy thỉnh giáo cô giúp việc, tự
tay làm hai món rồi tự mình nếm trước, cảm thấy dù không được coi là món ngon
nhưng ít nhất cũng vừa miệng hơn. Diệp Trì về nhà, ăn liền ba bát cơm. Tối hôm
ấy, Diệp Trì vô cùng dịu dàng mặc dù Thời Tiêu cảm nhận rất rõ sự vui mừng đến
phát điên trong tim anh. Tối hôm ấy, cô thậm chí còn cảm thấy, Diệp Trì thực sự
yêu cô, rất rất yêu cô.
Thu dọn bàn ăn xong, Thời Tiêu mới phát hiện ra mình
bắt đầu biết nhớ nhung Diệp Trì. Anh đã đi công tác ba ngày rồi, hôm qua gọi
điện về bảo, phải hai ngày nữa anh mới về được, bảo cô ngày mai đi chơi với
Quyên Tử cho đỡ buồn, hoặc đi chơi với Hồ Đình Đình cũng được, đừng nhốt mình ở
trong phòng.
Hồ Đình Đình cô tránh còn không được, Quyên Tử gần đây
lại bận rộn, chỉ có cô là nhàn rỗi, thế nên không nên đi quấy nhiễu người khác.
Trưởng phòng Châu đẩy cửa bước vào, thông báo: “Hôm
nay cục trưởng Vương chúng ta mời đi ăn chơi, mọi người đi hết nhé. À phải rồi,
có thể dẫn theo người nhà!”
Cả phòng hoan hô ầm ĩ, chị Điền cười hớn hở vỗ vai
Thời Tiêu: “Thời Tiêu này, nghe nói chồng em đẹp trai hết sảy, bọn chị vẫn chưa
kịp nhìn kĩ, lần này em phải gọi anh ý đến cho bọn chị biết mặt nhé!”
- Anh ấy đi công tác rồi ạ!”
Thời Tiêu nói vẻ áy náy. Chị Trịnh ngồi bên cạnh bật
cười: “Chị Điền, chị tưởng tổng giám đốc Diệp cũng như chúng ta đấy à, trong
tay người ta không biết bao nhiêu công ty lớn bé, là doanh nghiệp mạnh nhất cả
nước, làm gì có thời gian ngồi chung với chúng ta?”
Thời Tiêu vội nói: “Hôm trước anh ấy có nói đợi vài
hôm nữa sẽ mời cả phòng chúng ta đi ăn để cảm ơn các anh chị đã quan tâm đến
em!”
Mắt chị Trịnh với chị Điền sáng trưng: “Được lắm, vậy
chúng ta kiên nhẫn chờ đợi thôi!”
Thời Tiêu thường không tham dự những cuộc tụ tập kiểu
này ở cơ quan, nhưng dù gì cũng đang đội trên đầu cái mũ “con dâu nhà họ Diệp”,
nếu cứ không tỏ ra thân thiện với mọi người một chút, chẳng hiểu sau lưng mình
họ sẽ nói gì nữa?
Đến nhà hàng Cẩm Giang mới biết, không chỉ có cục cải
cách và phát triển của họ mà còn có mấy người ở cục công an và tòa án, đương
nhiên Hứa Minh Chương và Lục Nghiêm cũng có mặt. Thời Tiêu không khỏi than
trời, thầm nghĩ lý do để trốn về trước, nhưng trưởng phòng Châu đã nhìn thấy
cô: “Nào nào Thời Tiêu, mau ngồi xuống đây, cô với cậu Hứa và cậu Lục chẳng
phải từng học cùng TSo? Càng có nhiều chuyện để nó
Thời Tiêu đành phải ngồi xuống giữa Hứa Minh Chương và
Lục Nghiêm, cô như ngồi trên thảm đinh, chẳng khác gì chịu tội. Những phụ nữ
làm trong cơ quan nhà nước đều là những “anh hùng” về rượu. Trong phòng hành
chính của họ, chị Điền với chị Trịnh cũng uống rượu thành thần, uống hết một
chai Nhị Oa Đầu mà vẫn tỉnh như sáo. Bởi vì không có sự chênh lệch về tửu lượng
giữa nam và nữ nên mọi người uống càng hăng.
Thời Tiêu cũng khó thoát. Mặc dù không đến mức bị
chuốc rượu, nhưng cũng phải uống ít nhiều. Lúc Diệp Trì gọi điện đến, Thời Tiêu
đã uống hai cốc rồi, thực ra không sao, nhưng anh vẫn nghe ra: “Lại uống rượu
đúng không?”
Thời Tiêu im bặt không nói gì, cô biết anh không cho
cô uống rượu, nhưng trong hoàn cảnh này, cô mà uống nước ngọt e không thích hợp
lắm. Diệp Trì nổi cáu, mình mới đi công tác có vài ngày mà cô nhóc đã không
chịu nghe lời. Đúng là Thời Tiêu uống được, nhưng không có mình ở bên cạnh, nhỡ
uống say rồi biết đâu lại kết hôn với một gã đàn ông khác thì sao? Nhưng nghe
giọng của cô là biết ngay, rõ ràng cô lại đang hờn dỗi anh rồi.
Anh hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”
Lần này thì Thời Tiêu chịu mở miệng trả lời: “Ở Cẩm
Giang, lát nữa ăn xong còn phải đi hát nữa!”
Diệp Trì bị vẻ hùng hồn của cô làm cho tức điên lên.
Anh nghiến răng: “Tiêu Tiêu, có phải không có anh ở nhà nên hôm nay em như được
xổ lồng không hả?”
Cô dửng dưng đáp: “Dù gì cũng là đồng nghiệp, người ta
đi chẳng lẽ mình lại không đi?”
Diệp Trì gật gù cười: “Đồng nghiệp của em giỏi thật
đấy, bảo em đi là em đi, coi chừng sau này họ lừa bán em đấy!”
Thời Tiêu mặc kệ Diệp Trì, ấn nút kết thúc cuộc gọi
rồi tắt máy, sau đó lẽ lưỡi hậm hực với cái điện thoại: “Đàn ông đàn ang gì mà
chỉ biết quản thúc người khác, đi công tác rồi mà cũng muốn quản lý người ta!”.
Thời Tiêu còn nhớ, hồi cô học cấp ba, đến bố mẹ cô cũng không quản lý cô nghiêm
ngặt như thế.