HÔN NHÂN ĐÃ QUA

Hứa Minh Chương sao có thể không ghen tị cho được, vì trước đây, tất cả những kế hoạch anh đã xây dựng cho tương lai, mà Thời Tiêu đều là nhân vật chính của những kế hoạch ấy. Thời Tiêu của anh, cô bạn gái của anh, người yêu của anh, vợ của anh, mẹ của các con anh.

Anh thậm chí từng nghĩ, khi hai người già cả, tóc bạc da mồi, đi đứng khó khăn, anh vẫn sẽ ôm cô ngắm sao. Sau đó, anh sẽ chết sau cô, điểm này không có gì phải bàn cãi thêm.

Bởi vì Thời Tiêu rất đểnh đoảng, toàn quên không ăn cơm, lúc nào cũng buông quăng bõ vãi. Sau khi hai người qua lại với nhau, những chìa khóa dự phòng quan trọng Thời Tiêu đều đưa cho anh cất giữ nếu chẳng may có làm mất chỉ cần qua chỗ anh lấy để dùng, sau đó anh sẽ đánh thêm hai bộ dự phòng khác.

Tần suất làm mất đồ của Thời Tiêu rất cao, hơn nữa lại rất hồ đồ. Còn nhớ có một lần, mấy người bọn họ hẹn hò cắm trại ở ngoại ô, bến xe ở trước cổng Tây đại học A, bên dưới căn hộ Hứa Minh Chương thuê, Hứa Minh Chương và Lục Nghiêm phải chuẩn bị đồ ăn, đồ dùng cần thiết, còn cả lều bạt các thứ. Nhũng thứ này nếu là người khác đều do con gái chuẩn bị, nhưng anh và Lục Nghiêm không thể trông đợi vào Thời Tiêu được. Thế là Hứa Minh Chương liền gọi điện bảo Thời Tiêu tự đến, còn dặn dò cẩn thận đừng quên mang theo đồ, dặn dò cẩn thận đến mức chẳng kém gì đàn bà khiến cho Lục Nghiêm đứng bên cạnh phát bực mình.

Nhìn thấy hai người từ phía xa, Thời Tiêu khoan thai đi đến. Đến trước mặt rồi Hứa Minh Chương nhìn sau lưng cô, hỏi: “Ba lô của em đâu?”

Thời Tiêu lúc này mới ngoảnh đầu nhìn lại, gãi gãi đầu nói: “Ừ nhỉ, ba lô của em đâu nhỉ?”

Hứa Minh Chương đành phải kéo cô về kí túc lấy ba lô. Những ví dụ như thế này không thiếu. Lúc ấy Hứa Minh Chương tức điên lên mà không làm được gì, chỉ biết dí trán cô mắng: “Em là đồ óc heo, sao không quên luôn cả mình ở nhà đi!”

Thời Tiêu của anh sơ ý thế đấy, nhưng chưa bao giờ đánh mất anh. Nhưng chính anh đã đánh mất cô. Khi cô phải chịu những ấm ức quá lớn thì anh lại ra đi, ôm hận ra đi mà không nghiêm túc suy xét, với tính cách của Thời Tiêu, sao cô có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy, sao cô có thể là một người con gái hẹp hòi, ham hư vinh như vậy?

Đó là lần đầu tiên trong đời anh yêu một người con gái, có lẽ cũng là lần duy nhất, nhưng anh lại đánh mất cô.

Bây giờ bên Thời Tiêu đã có một người đàn ông khác, một người đàn ông danh chính ngôn thuận sở hữu cô, mỗi lân nghĩ đến đây là Hứa Minh Chương lại không khỏi ghen tị với Diệp Trì.

Diệp Trì không yêu Thời Tiêu, Hứa Minh Chương thầm quả quyết như vậy. Diệp Trì là loại người gì chứ? Anh ta chơi bời nổi tiếng, đàn bà với anh ta mà nói chẳng qua chỉ là thú tiêu khiển. Không phải Hứa Minh Chương nghĩ rằng Thời Tiêu không có sức hấp dẫn như vậy, mà trong lòng anh, Diệp Trì không xứng đáng với Thời Tiêu.

Thời Tiêu của anh trong sáng, thuần khiết, lúc dịu dàng như gió xuân, khi lạnh lùng như những bông tuyết, lúc đáng yêu như một chú chim nhỏ, lúc hồ đồ như sương mù trên đỉnh núi... Trong khi đó Diệp Trì quá lăng nhăng, quá độc tài, quá già đời, anh ta không phải là một người chồng tốt, huống hồ người như Thời Tiêu lại không biết cách ràng buộc, biết cách đối phó, cái cô cần là khoảnh đất nhỏ để tự do vui sống.

Điều quan trọng nhất là, cô không hề yêu Diệp Trì.

Hứa Minh Chương cố gắng đè chặt nỗi ghen tuông trong lồng ngực, đến tìm Diệp Trì cần phải có dũng khí rất lớn, nhưng đến đây rồi, đứng trước mặt một người đàn ông thành công như Diệp Trì rồi, anh lại không biết nói thế nào. Hứa Minh Chương vô cùng áp lực, Lục Nghiêm từng nói, trở thành đối thủ với người đàn ông như Diệp Trì đúng là điều bất hạnh nhất trong cuộc đời, cho dù là tình trường hay chiến trường, Diệp Trì đều là ông tướng, một ông tướng đúng nghĩa.

Ngồi ung dung trên một cái ghế to, giống hệt như con báo đen trong khu rừng rậm, thanh tao và trầm ngâm, im lìm chờ cơ hội vồ mồi, ánh mắt sắc nhọn đầy nguy hiểm nhìn thẳng vào Hứa Minh Chương, chẳng có những lời nói khách khí hay giả tạo, cũng chẳng có ý đứng dậy xã giao, cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Minh Chương, ánh mắt không biết đang dò xét hay chờ đợi, chỉ thấy sâu thẳm, khiến đối thủ không dễ dàng phát hiện.

Nói thực lòng, đây là lần đầu tiên Diệp Trì nhìn thẳng vào Hứa Minh Chương, không phải anh ngông cuồng, anh với Hứa Minh Chương, mặc dù miễn cưỡng ở trong một vòng tròn quyền lực, nhưng thuộc hai thế hệ khác nhau. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì, anh thuộc thế hệ 7x, còn Hứa Minh Chương thuộc thế hệ 8x, giữa hai người có khoảng cách rõ ràng về thời đại, suy nghĩ khác nhau, quan niệm cũng khác nhau, không thể đứng chung.

Đây cũng là điều mà Diệp Trì để tâm nhất, vợ của anh cũng chỉ lcô gái nhỏ 8x. Có thể trong thời buổi hiện nay, vợ anh có thể coi là trưởng thành sớm, nhưng trong con mắt của anh, cô vẫn chỉ là một cô vợ bé bỏng, kém anh suýt soát chục tuổi, có thể không yêu, không chiều được không?

Em trai Diệp Sinh từng đùa: “Sau này mà Thời Tiêu sinh cho anh một con nhóc, để xem anh chiều ai?”

Chiều ai? Chiều cả hai chứ sao. Diệp Trì lúc ấy nghĩ, nếu như có đứa con gái như Thời Tiêu để ôm ấp, bế bồng, dắt tay đi học, nhìn nó lớn dần thật đúng là chuyện đáng mong đợi. Cũng chính vì điều này mà Diệp Trì đột nhiên rất khao khát có một đứa con, đứa con của anh và Thời Tiêu.

Hiện giờ anh càng sốt ruột mong ngóng hơn, có một sinh mạng mang trong mình máu thịt của anh và Thời Tiêu, bọn họ thực sự sẽ trở thành một, gắn chặt lấy nhau, cả đời không thể xa cách.

Thế nhưng cái tên khốn Hứa Minh Chương này từ đâu đột ngột nhảy vào, khôi ngô tuấn tú, trẻ trung, tài năng, điều quan trọng nhất là, hắn ta từng sở hữu Thời Tiêu của anh những hai năm, mà giờ hình ảnh của anh ta vẫn in hằn trong tim vợ anh, không thể nào xua đi được.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trì đã không kiềm chế nổi cơn ghen, ghen đến phát điên. Ghen đến mức chỉ mong có thể cầm súng bắn một phát vào gã đàn ông này, thế là hết chuyện.

Anh ghen đến mức tim gan như tê dại, một cảm giác chua xót không thể nói thành lời, vừa đắng chát vừa đau đớn.

Ánh sáng hắt qua cửa sổ đậu trên vai Hứa Minh Chương, phản chiếu một vầng hào quang rạng rỡ, có hơi chói mắt, Diệp Trì khẽ nheo mắt. Không thể không thừa nhận, con mắt của vợ anh cũng không tồi, cho dù là Hứa Minh Chương hay là Tưởng Tiến, đều là những người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tài.

Diệp Trì rất tin vào con mắt của mình, cái gã Hứa Minh Chương này là một “ông lớn”, không phải là loại công tử con nhà giàu, chỉ biết núp sau cái bóng của bố mẹ hay loại thanh niên chỉ biết đàn đúm chơi bời, từ cốt cách của anh ta toát lên sự sang trọng và thanh cao, khiến Diệp Trì có chút nể trọng.

Nếu như không phải vì chuyện của Thời Tiêu, bọn họ rất có thể trở thành bạn bè, nhưng bởi vì vợ anh cả hai người đều biết, cả kiếp này lẫn kiếp sau, và sau nữa đều không thể l của nhau, chỉ có thể là kẻ thù, tình địch mặc dù không đến mức anh sống tôi chết nhưng cũng chẳng cách mức độ đó là bao.

Hai người đàn ông trầm ngâm nhìn nhau, hồi lâu sau Hứa Minh Chương mới mở miệng trước: “Tôi không phải là người thích vòng vo tam quốc!”

Diệp Trì khẽ nhếch môi cười: “Vừa hay tôi cũng là người thích đi thẳng vào chủ đề, mời cậu!”

Hứa Minh Chương nhìn thẳng vào mắt anh ta, đi thẳng vào chủ đề: “Tôi đến để xin anh tha cho Tiêu Tiêu!”

- Tiêu Tiêu ư? Thời Tiêu hả? Anh nói vợ tôi hả?

Diệp Trì ăn nói rất sắc bén, một câu “vợ tôi” đã khiến cho ánh mắt sáng của Hứa Minh Chương chợt sầm xuống, hồi lâu sau mới lên tiếng được: “Cô ấy hiện giờ là vợ anh, nhưng anh không yêu cô ấy, cô ấy cũng không yêu anh...”

Diệp Trì đứng bật dậy, vươn người về phía Hứa Minh Chương, mỉm cười đầy vẻ chế nhạo: “Ha ha, tôi không ngờ cán bộ điều tra kinh tế của thành phố ta giờ lại quản lý rộng đến thế, ngay cả chuyện vợ chồng nhà người ta có yêu nhau không các cậu cũng phải can dự vào à?”

Giọng nói đột nhiên trầm xuống, có cảm giác như bị đè chặt xuống, nhưng lại chất đầy sự phẫn nộ: “Cậu dựa vào đâu? Hả? Hứa Minh Chương, cậu dựa vào cái gì? Dựa vào việc cậu là mối tình đầu của Tiêu Tiêu ư? Hứa Minh Chương, cậu không cảm thấy mình rất nực cười ư? Mối tình đầu là cái thá gì chứ? Cậu có biết những khu vực nhạy cảm trên người cô ấy là ở những chỗ nào không? Cậu có biết cô ấy thích nhất kiểu làm tình nào không? Cậu có biết trên người cô ấy có mấy cái nốt ruồi không? Cậu có biết bộ dạng cô ấy lúc lên đỉnh ra sao không? Cậu có biết cô ấy thích nhất được tôi hôn vào đâu không?”

Diệp Trì cứ nói một câu là mặt Hứa Minh Chương lại trắng bệch ra vài phần. Nghe Diệp Trì nói hết, mặt Hứa Minh Chương đã cắt chẳng còn giọt máu, những mạch máu trên trán giật giật. Diệp Trì cảm thấy vô cùng khoan khoái, thằng ranh này muốn đối đầu với mình á? Cứ tu luyện thêm tám trăm năm nữa đi!

Diệp Trì cao tay dùng cách tấn công về mặt tâm lý anh muốn hủy hoại sự cao ngạo của đối phương. Sự tự tin và cao ngạo của anh ta khiến cho Diệp Trì cảm thấy chướng mắ. Anh ta sao dám chắc Thời Tiêu không yêu anh? Yêu hay không liên quan gì đến Hứa Minh Chương! Là hòa họp hay cãi vã, là yêu hay ghét đều là chuyện riêng của hai người với nhau, chẳng liên quan quái gì đến Hứa Minh Chương cả.

Quả nhiên Hứa Minh Chương đã bị Diệp Trì làm cho sốc. Trước đó anh cũng từng nghĩ, anh ta sẽ chẳng nể nang gì mình đâu, thậm chí với những gì mà anh biết được về Diệp Trì, rất có thể anh ta sẽ cho anh vài đấm. Mà Hứa Minh Chương biết rằng, xét về văn hay võ, anh đều chẳng phải đối thủ của Diệp Trì.

Diệp Trì từng là nhân vật nổi tiếng trong thương trường, từng là thần tượng của anh và Lục Nghiêm lúc còn trẻ. Chỗ dựa duy nhất trong lòng anh chính là tình yêu, anh yêu Thời Tiêu, Thời Tiêu cũng yêu anh, nhưng anh đã quên mất một điều là, hai người họ đã cách nhau đến bốn năm về thời gian cùng với khoảng cách địa lý quá xa xôi.

Trong bốn năm, hai người bọn họ, mỗi người một nơi, ôm một mối hận, tủi nhục, ấm ức, thương nhớ, nhưng anh cũng không có dũng khí quay lại, bỏ lỡ mất bốn năm, Thời Tiêu cũng đã trở thành vợ của người khác.

Thời Tiêu, cô nữ sinh từng vì nụ hôn của anh mà trợn tròn mắt, không biết dùng mũi để mà thở, mặt đỏ bừng lên vì ngượng, lúc xem phim còn bắt chước nhân vật nữ chính, chủ động hôn anh, vẻ mặt ngây ngô, ngại ngùng, cắn chặt môi nằm trên giường của anh... hiện giờ đã nằm trong vòng tay của một gã đàn ông khác.

Hứa Minh Chương siết chặt nắm tay, duỗi ra rồi lại nắm chặt lại, nắm chặt rồi lại duỗi ra, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được. Đây đều là sai lầm của anh, anh có tư cách gì mà ép Thời Tiêu phải giữ thân vì anh, quá khứ đã trôi qua, bọn họ có thể vẫn còn có tương lai, có thể... chỉ cần Diệp Trì có thể cho anh có cái “có thể” này.

Diệp Trì thật sự khâm phục thằng nhóc này, trầm tĩnh, điềm đạm, đối mặt với sự khích bác của mình mà vẫn giữ được lý trí, đúng là không phải tầm thường!

Diệp Trì trầm ngâm suy nghĩ, nếu như hai người đổi vị trí cho nhau, chắc chắn anh đã chẳng do dự vung một đấm cho phía đối phương, mặc kệ cha hắn là ai. Nhưng đổi lại nếu Diệp Trì là Hứa Minh Chương, nếu đã yêu, bốn năm trước anh sẽ tuyệt đối không buông tha, đồ ngốc!

Nhưng dù gì Hứa Minh Chương cũng chẳng phải là Diệp Trì, đây cũng là điểm khác biệt giữa hai người. Tình yêu của Hứa Minh Chương được xây dựng trên niềm vui của cả hai người. Còn Diệp Trì, chỉ cần tôi thích thì sẽ là của tôi, cho dù hiện giờ không yêu tôi, sau này cũng buộc phải yêu tôi, hơn nữa chỉ được yêu mình tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi