HÔN NHÂN ĐÃ QUA

Thời Tiêu nghiến răng trừng mắt, thật muốn hét lên là anh có giỏi cứ đi luôn ra giường đi, nhưng Diệp Trì dường như đọc được suy nghĩ của Thời Tiêu , mặt dày nói:

- Vợ à, anh không nhịn được mà đi ra giường là phiền phức lắm đây. Em sẽ phải thay quần, thay ga giường cho anh đây!

Thời Tiêu trừng mắt lườm Diệp Trì , Diệp Trì cười nham nhở:

- Được lắm, vợ anh da mặt mỏng, để anh tự làm vậy!

Một tay Diệp Trì nhanh chóng giải quyết xong. Đi tè xong, Thời Tiêu bê bô ra nhà vệ sinh đổ, tráng sạch sẽ rồi quay lại, nhìn thấy Diệp Trì đang nhìn mình, cười tinh quái:

- Vợ à, em nói xem, chúng ta có con rồi, trên người anh có chỗ nào mà em chưa nhìn thấy đâu, giờ mới xấu hổ chẳng phải muộn rồi hay sao?

Thời Tiêu mặc kệ Diệp Trì , nhìn lên thấy lọ truyền nước sắp hết liền ấn chuông gọi y tá đến. Vào phòng cùng với y tá còn có Lâm Yến và Diệp Sinh. Y tá rút kim rồi đi ra ngoài.

Diệp Sinh liếc mắt nhìn anh trai và Thời Tiêu:

- Chuyện này e là khó giấu được bố mẹ . Hai người mau nghĩ cách làm sao báo cáo với bố mẹ đi nhé!

Lâm Yến gật đầu cười với Thời Tiêu: “Chị cũng thật là cứng đầu, trốn đi đâu không trốn, trốn đến tận cái vùng thâm sơn cùng cốc ấy làm gì, chẳng phải nhờ Tưởng Tiến thì bọn em làm sao mà tìm được đến đấy!

- Tưởng Tiến Tửu ư?

Thời Tiêu ngẩng đầu nhìn Lâm Yến. Lâm Yến mỉm cười gật đầu:

- Sau khi thông tin từ cái thôn ấy được truyền đi, Tưởng Tiến đã đến tìm em, bộ dạng hốt hoảng ấy khiến cho em phải kinh ngạc, suýt chút nữa thì không nhận ra anh ta

- Này này, Lâm Yến, em đừng có nói giúp người ngoài nữa, chính cái tên Tưởng Tiến ấy đã lừa Tiêu Tiêu nhà ta đi đến cái thôn khỉ ho cò gáy ấy, nếu không anh đâu có mất công mất sức nhiều như vậy để tìm kiếm cô ấy? Đã thế còn suýt chết cả đôi, sau này đừng để anh nhìn thấy hắn ta, anh mà nhìn thấy…

Diệp Trì còn chưa nói hết, Thời Tiêu đã trừng mắt đe dọa, giọng anh nhỏ dần rồi im bặt. Nhưng trong lòng Diệp Trì vẫn thầm nghĩ: Được lắm, em dám bênh vực hắn ta, giờ đang có người, anh tạm để đấy, đợi tý nữa xem anh xử lý em thế nào!

Thời Tiêu đột nhiên nghĩ ra một chuyện, liền chộp lấy tay Lâm Yến mà hỏi:

- Doãn Hồng thì sao? Cô Doãn ra sao rồi? Chính là cô giáo của trường tiểu học Ba Sơn ấy! Cô ấy thế nào rồi?

Ánh mắt Lâm Yến chợt u ám, lắc đầu nói:

- Phần lớn các căn nhà ở trong thôn đều không nằm trên lưng chừng dốc, ở giữa lại có đất đá sụt lở ngăn cách rồi nên chẳng có ai bị thương nặng, cũng chỉ có căn nhà nơi chị ấy ở và trường tiểu học Ba Sơn là xây trên sườn dốc. Căn nhà của chị ấy bị đất đá làm sập mất quá nửa, chỉ có chị và Diệp Trì may mắn không bị chôn vùi ở dưới, còn trường học và cô Doãn thì…

Thời Tiêu không khỏi sững sờ, trong ký ức của cô, đó là một cô gái tràn đầy lý tưởng , có một trái tim tràn đầy nhiệt huyết, một cô gái mới hai mươi tám tuổi đầu đã ra đi âm thầm như vậy?

Diệp Sinh khẽ an ủi:

- Thời Tiêu , chị cũng đừng buồn quá, chuyện của cô giáo Doãn ấy đã được giới truyền thông đưa tin, được nhiều người biết đến. Có sức mạnh của truyền thông, trường tiểu học của cái thôn này sẽ được bộ Giáo dục để mắt đến. Mặc dù cô ấy hy sinh rồi, nhưng tâm nguyện của cô ấy sẽ được thực hiện nhanh nhất, tốt nhất. Điều này đối với cô ấy mà nói có lẽ cũng là niềm an ủi lớn lao nhất!

Diệp Trì nắm tay vợ, siết chặt trong lòng bàn tay:

- Vợ à, chúng ta đừng buồn nữa, anh hứa anh sẽ lđầu tiên bỏ tiền, bỏ sức, nhất định sẽ xây trường tiểu học Ba Sơn to đẹp hơn nhiều!

Có tiếng gõ cửa khe khẽ, Diệp Sinh đi ra mở cửa, không khỏi kinh ngạc. Nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài cửa, cơ thể Diệp Sinh liền cứng đờ ra theo phản xạ tự nhiên.

Trên mặt Hứa Minh Chương hiện ra vẻ tiều tụy, nhưng lưng vẫn đứng thẳng, mặc dù thất bại nhưng đối thủ là một người đáng được kính phục.

Ánh mắt Hứa Minh Chương lướt qua Diệp Trì , dừng lại trên Thời Tiêu , dù gì bản thân anh cũng sai lầm rồi, không phải hiện tại, chính vào khoảnh khác anh bỏ tay cô ra năm năm về trước, cô đã không còn là của anh nữa rồi. Còn Diệp Trì , đã dùng hành động của anh để lần nữa chứng minh rằng, anh ta yêu Thời Tiêu , chẳng hề ít hơn anh, thậm chí còn nhiều hơn.

Một người đàn ông có thể dùng tính mạng của mình để yêu một người phụ nữ, đây là chuyện một người bình thường không thể làm nối. Hứa Minh Chương khâm phục, thật lòng khâm phục, anh không sánh bằng Diệp Trì .

Diệp Trì không yêu thì cực kỳ vô tình, nhưng một khi đã yêu thì cực kỳ kiên định, thậm chí trời đất có sụp xuống, trong mắt anh vẫn chỉ có người phụ nữ ấy. Hứa Minh Chương không làm được điều này, so với tình yêu bất chấp tất cả của Diệp Trì , tình yêu của anh bỗng trở nên tầm thường và bé nhỏ.

Tình yêu của anh, cho dù là năm năm trước hay năm năm sau, đều không phải tuyệt đối, đều có lẫn những “tạp chất” của đời thường. Anh nói nghe hay lắm, nhưng nếu bảo anh bỏ đi tất cả, thậm chí là tính mạng để yêu Thời Tiêu , anh sẽ do dự, anh sẽ chần chừ.

Chính bởi sự do dự, chần chừ này khiến anh bỏ lỡ mất người con gái anh yêu thương nhất đời. Anh có hận ai cũng vô ích, chỉ có thể hận chính bản thân, đúng như Lục Nghiêm đã nói:

- Minh Chương, đừng dùng cái cớ “có duyên không phận” để tự huyễn hoặc bản thân, lấy đó làm cái cớ để chạy trốn. Đêm khuya yên tĩnh hãy tự mình nhìn lại bản thân, liệu có phải yêu còn chưa đủ sâu sắc, không đủ thuần khiết?

Giờ nghĩ lại, Lục Nghiêm nói thật

- Tiền bối, sao lại ở đây?

Đối mặt với nụ cười đó, Hứa Minh Chương thật muốn bật khóc. Thời Tiêu có thể thoải mái đối mặt với anh như vậy là chuyện cả đời này anh không muốn thấy. Bời vì điều đó cho thấy cô đã thực sự từ bỏ rồi.

Trải qua quá trình sinh tử, trong trái tim cô đã khắc sâu cái tên Diệp Trì, khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng không thể quên, còn mình ở trong trái tim cô ấy đã bị gột sạch cùng với bão tố đêm qua, gột sạch trơn, ngay một chút dấu vết cũng chẳng còn.

Hứa Minh Chương cố gắng nhếch môi cười:

- Nơi anh chuyển đến là huyện Thông Giang này, hôm nay đến là để xem em thế nào?

- Em rất ổn, cám ơn anh!

Diệp Trì khẽ đằng hắng, mặc dù hai người chẳng còn dây dưa gì nhưng nhìn thấy hai người đối mặt, nói với nhau bằng giọng điệu rất hiền hòa, Diệp Trì lại thấy trong lòng khó chịu:

- Tiêu Tiêu, anh đói rồi, muốn ăn mì vằn thắn, em với Lâm Yến ra ngoài mua cho anh đi!

Thời Tiêu gật đầu, vẫy tay chào Hứa Minh Chương rồi kéo Lâm Yến ra ngoài. Diệp Sinh cũng mở cửa đi ra, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Trì và Hứa Minh Chương .

- Nếu như bây giờ không phải anh bị gãy tay chân thì tôi đã sớm cho anh một đấm rồi!

Hứa Minh Chương sầm mặt nói thẳng.

- Tôi đã nói với anh rằng phải trân trọng cô ấy, nhưng anh đã làm gì hả?

Diệp Trì nhướng mày:

- Hứa Minh Chương , đây là chỗ bi thảm nhất của cậu, cậu có biết không, cậu mãi mãi chỉ bảo người khác trân trọng người khác, còn cậu thì không. Tôi thì cho dù có chết cũng sẽ lôi Tiêu Tiêu chết theo. Mẹ kiếp, tôi đ… tin có người nhìn thấy người mình yêu hạnh phúcnh cũng thất hạnh phúc. Nếu đã yêu thì phải là của tôi, nếu không là của tôi, tôi sẽ cướp lại, không yêu tôi, cũng được thôi, tôi có đủ kiên nhẫn. Một ngày, một tháng, một năm, sớm muộn gì cũng có ngày yêu tôi, hơn nữa chỉ yêu một mình tôi. Vì vậy số phận đã sớm an bài, cậu chỉ có thể là một vị khách qua đường đối với Thời Tiêu , còn tôi, mới là người chồng, người bạn đồng hành suốt đời của cô ấy. Từ nay về sau, mỗi vai trò quan trọng trong đời cô ấy đều là tôi, Diệp Trì này, còn Hứa Minh Chương cậu chỉ là xác pháo mà thôi. Tốt nhất là cậu hãy nhận thức được điều đó, yên ổn mà sống qua ngày, đừng phá quấy tôi. Không nhận thức được tôi cũng không ngại giúp cậu nhận ra đâu!

Hứa Minh Chương đột nhiên bật cười:

- Anh vẫn còn sợ tôi, anh vẫn còn ghen tuông, Diệp Trì cả đời này cho dù Thời Tiêu có thuộc về anh thì tôi vẫn tin trong lòng cô ấy luôn có một góc nhỏ thuộc về tôi.Kiếp này là như vậy, cho dù anh có cao tay hơn nhưng đến kiếp sau, tôi vẫn có cơ hôi!

Lúc Thời Tiêu quay lại, nhìn thấy mặt Diệp Trì sưng xỉa lên, mắt nheo nheo nhìn cô, vẻ u ám khó lường, hồi lâu mới nghiến răng nói:

- Tiêu Tiêu, em nói thật cho anh nghe, tên khốn Hứa Minh Chương ấy có gì tốt, xứng đáng để em nhớ đến hắn suốt mấy năm trời?

- Diệp Trì , em nói với anh lần cuối cùng, em với Minh Chương đã là quá khứ rồi!

- Thật không?

Diệp Trì ấu trĩ hỏi ngược lại. Thời Tiêu ngao ngán lắc đầu, lấy thìa đảo bát vằn thắn rồi bón vào miệng anh, hằn học nói:

- Thật, còn thật hơn cả ngọc trai, thế đã được chưa ạ?

Diệp Trì cười ngô nghê. Quyên Tử đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hai người anh anh tôi tôi ngọt ngào, tự nhiên máu nóng lại dồn lên đầu:

- Tiêu Tiêu, nhìn bộ dạng vô dụng của cậu kìa, thế là coi như xong à? Người đàn bà ấy, những bức ảnh ấy…coi như chưa từng xảy ra à? Tớ đã xem những bức ảnh ấy rồi…

Diệp Trì vội vàng nuốt chửng đồ ăn trong miệng, nóiTả Hồng đứng phía sau:

- Mau mau lôi cô ta đi cho tôi, để cô ta ở đây phá bĩnh tôi à? Sau này vợ tôi lại chạy nữa là tôi đến tìm cậu bắt đền đấy!

Tả Hồng cười hả hê:

- Chúng tôi đến để cáo biệt đây, hôm qua tưởng hai người hy sinh oanh liệt, Quyên Tử mới hồng hộc lôi tôi đến đây ngay trong đêm, giờ xem ra không sao rồi, lát nữa chúng tôi sẽ về!

Thời Tiêu đứng dậy, kéo tay Quyên Tử:

- Xin lỗi cậu! Quyên Tử, để cậu phải đi rõ xa!

Quyên Tử đưa tay lên gõ đầu Thời Tiêu:

- Cậu là đồ đầu lợn, chúng ta là gì của nhau mà còn phải nói những lời khách sáo như thế?

Nói rồi Quyên Tử liền kéo tay Thời Tiêu sang một bên thì thầm:

- Còn nữa, chuyện Diệp Trì không thể tha cho anh ta dễ dàng như thế được, cậu biết chưa? Đàn ông là lũ khốn nạn, cậu đối xử với anh ta quá tốt, anh ta sẽ chẳng coi cậu ra gì, cứ phải dăm ba ngày giáo huấn cho một trận, đánh không lại anh ta thì cấm vận anh ta, cho anh ta “nhịn”. Dám ngoại tình chúng ta sẽ ly hôn, đòi một khoản bồi thường tuổi thanh xuân, thế là nửa đời còn lại chúng ta sống càng sung sướng. Tớ đã tìm luật sư rồi, cậu rõ chưa hả?

Quyên Tử kéo tay Thời Tiêu dặn dò cẩn thận như dặn con gái của mình. Tả Hồng và Diệp Trì đứng bên, chỉ nghe loáng thoáng nhưng đại khái cũng hiểu được.

Diệp Trì nhủ thầm, sau này nhất định phải bảo vợ mình tránh xa người phụ nữ này ra, sau đó thì thầm vào tai Tả Hồng:

- Này Hồng, nghe tôi câu này, người đàn bà này bỏ đi, tìm một cô dịu dàng tử tế, yên ổn sống qua ngày là tốt nhất, cần gì phải lôi một con quỷ dạ xoa về nhà, tự chuốc khổ vào bản thân?

Tả Hồng cười nhăn nhở:

- Chuyện này cậu không hiểu đâu, Quyên Tử trông thế thôi chứ lúc dịu dàng còn hơn cả nước Giang Nam mùa xuân đấy!

Diệp Trì khẽ liếc những vết cào trên mặt Tả Hồng:

- Dịu dàng? Nói thực lòng, tôi thấy nghi ngờ đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi