HÔN NHÂN ĐÃ QUA

Xuống máy bay, Thời Tiêu vẫn làm mặt lạnh, không đoái hoài đến Diệp Trì. Người đàn ông này ngang ngược đã ăn sâu bám rễ vào trong người, không bao giờ chấp nhận bị người khác từ chối, một mực lôi cô lên máy bay.

Trên máy bay, Thời Tiêu cứ lo lắng không biết con trai cô phải làm thế nào, thằng bé tỉnh dậy, không thấy cô chắc sẽ khóc ầm lên cho mà xem. Nói đến con trai họ, thằng bé tên gọi ở nhà là Khang Khang, tên thật là Diệp Hồng Kì, hai cho con Diệp Trì và Khang Khang cứ như oan gia từ kiếp trước.

Bà Diệp vốn định đặt tên cho cháu là Diệp An Khang để cho nó hợp với cái tên Diệp An An. Nhưng ông Diệp một mực phủ quyết, bảo rằng con trai phải ngang ngược, phải, không đặt là An Khang, phải đặt là Diệp Hồng Kì.

Ông Diệp mà đã lên tiếng thì ai dám chống lại. Vì vậy cháu đích tôn của nhà họ Diệp có tên là Hồng Kỳ. Bà Diệp thực bụng không mấy hài lòng, thế nên một mực lấy tên Khang Khang làm tên ở nhà cho cháu. Gọi mãi, gọi mãi lại thành ra quen miệng, về sau ông Diệp cũng quen miệng gọi cháu là Khang Khang.

Mỗi lần nhìn thấy ông nội mặt mày hiền từ bế cháu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Khang Khang, ông là ông nội của cháu có biết không? Ông nội, gọi ông nội đi!”, là Thời Tiêu lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Lại lạc đề rồi, quay lại vấn đề chính. Con trai Thời Tiêu mới được một tuần, khuôn mặt có thể coi là tập hợp tất cả các nét đẹp của bố và mẹ nhưng không yếu đuối, đặc biệt là đôi mắt to, đôi mắt to chớp chớp, trông giống hệt như hai quả nho đen, khuôn mặt non nớt và ngây thơ nhưng lại vô cùng biết nịnh nọt người lớn.

Ông nội ôm, nó ngoan ngoãn ngoác miệng cười. Bà nội ôm, nó vòng tay ôm cổ bà, hôn lên mỗi má bà một cái, làm nước dãi dính đầy mặt bà, thế là bà Diệp vẫn tươi cười, ôm ghì lấy thằng cháu, tấm tắc khen ngợi: “Khang Khang ngoan quá, đúng là cháu nội của bà…”

Thôi thì bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt đều dành cho nó cả. Diệp Sinh bế, thằng nhóc liền luôn miệng gọi “chú chú…”, chẳng quấy chẳng khóc, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Lâm Yến muốn bế, thằng bé mở tròn mắt, chớp chớp liên hồi, nhảy tưng tưng trong lòng Diệp Sinh, hai cái tay trông như khúc củ sen, hối hả chìa ra:

- Thím thím… Bế bế…

Lâm Yến chịu không nổi liền giơ tay ôm lấy thằng nhóc, dỗ dành nó. An An ngồi bên cạnh bực bội gầm gừ:

- Thằng quỷ nịnh bợ!

- An An… An An… yêu yêu...

Những từ khác Khang Khang đều nói không sõi, chỉ duy có từ An An là nó gọi rất rõ. An An mặc dù miệng nói vậy nhưng rất thích chơi với Khang Khang, mà thằng nhóc Khang Khang cũng thích nhất là An A

An An không chịu nổi bộ dạng đáng yêu của thằng bé, thế là đành chu môi ra hôn lên má thằng nhóc mấy cái, lúc ấy Khang Khang mới chịu thôi, toét miệng cười thích thú.

Thời Tiêu thì càng khỏi phải nói rồi. Thằng nhóc buồn ngủ, đói, tủi thân, khó chịu, làm nũng… nói tóm lại là lúc nào nó cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi đi tìm mẹ. Một khi nó mà đã cáu lên thì chẳng khác gì một con lừa cứng đầu biết gọi:

- Mẹ cơ… mẹ cơ…

Vừa nhìn thấy Thời Tiêu một cái là hai mắt nó ngân ngấn nước, chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ trào ngay ra, trông đến là tội nghiệp:

- Mẹ bế… bế con...

Chẳng trách mà bà Diệp nhiều lúc tức quá nói:

- Đúng là thằng quỷ con, bình thường chạy ra chơi với bà, thế mà động một tý là bám dính lấy mẹ!

Thế vẫn chưa là gì, người mà thằng nhóc ghét nhất chính là Diệp Trì, điều này khiến mọi người cười như mếu.

Lúc ở trong bệnh viện, Diệp Trì xấu hổ ngất đi. Lúc tỉnh lại lại bận rộn chăm sóc cho vợ, chẳng nỡ rời đi nửa bước, càng chẳng có tâm tư nào mà nghĩ đến con trai.

Ra viện rồi, lần đầu tiên ôm con trai, anh đã bị thằng nhóc tè cho một bãi. Thời Tiêu lúc ấy cười hả hê, cười cho đã đời. Được lắm, kể từ đấy, hai cha con bắt đầu mối ân oán với nhau.

Chỉ cần Diệp Trì ôm nó một cái là thằng nhóc chẳng nể nang gì, cố sống cố chết vùng vẫy ra cho bằng được. Diệp Trì lần đầu làm bố, cũng háo hức lắm, muốn hôn con trai một cái mà thằng nhóc cứ sì cái mặt ra.

Diệp Trì nổi điên lên phát mấy cái vào mông trắng ngần của thằng nhóc. Chẳng may lại gặp đúng lúc ông Diệp xuống nhà chơi với cháu nội nhìn thấy. Ông Diệp chẳng cần biết đúng sai ra sao, xông đến một bạt tai vào

- Sao anh đánh cháu tôi hả? Nào, sang đây ông bế nào!

Thằng nhóc giả vờ khóc nấc vài tiếng, nghẹn ngào gọi ông nội, đôi mắt to đầy ấm ức. Diệp tướng quân tức lắm, chỉ muốn đánh cho Diệp Trì một trận. Kể từ đó, ông Diệp cứ đề phòng Diệp Trì như đề phòng kẻ trộm. Diệp Trì tức lắm nhưng vẫn nhẫn nhịn. Đã vậy nó còn dám tranh Thời Tiêu với anh, chuyện này anh không thể nhẫn nhịn được.

Vật vã chờ đợi Thời Tiêu hết cữ, Diệp Trì nhịn đến hai mắt như phát hỏa, ngày ngày nhìn thấy thân hình đẫy đà của vợ cứ lượn qua lượn lại trước mắt, thèm đến nhỏ dãi mà không “chén” được. Lúc nhìn thấy vợ cho con bú, Diệp Trì chỉ mong có thể thay thế vị trí của con trai.

Vật vả đến lúc thằng nhóc gần một tuổi, khó khăn lắm mới tìm được một tối thiên thời địa lợi nhân hòa, đợi thằng quỷ ngủ say, anh liền ôm hôn, sờ mó Thời Tiêu, vừa mới cởi được quần áo ra, người đang hừng hực thì nghe thấy thằng nhóc lảnh lót gọi:

- Mẹ bế…

Thời Tiêu liền đẩy anh ra tức khắc. Diệp Trì thất bại ngồi ủ rũ gục đầu. Thằng nhóc tay bám vào lan can cái nôi, lảo đảo đứng lên, mắt mở to nhìn hai người. Thằng nhóc thật biết chơi khăm, nó không chịu ngủ, cứ bắt Thời Tiêu phải ôm nó. Diệp Trì khó chịu lắm, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.

Kể từ đó Diệp Trì liền hiểu ra, con trai anh sinh ra là để hủy hoại anh. Kể từ đó về sau, mỗi lần muốn thân mật với vợ là anh bế thốc Thời Tiêu sang phòng khác, xong việc rồi vợ anh lại quay về phòng.

Kể từ khi có thằng nhóc này, Diệp Trì chẳng có một đêm ôm vợ ngủ ngon giấc. Diệp Trì bây giờ vô cùng hối hận, biết sớm thế này anh đã chẳng đòi đẻ nó ra làm gì. Nhưng cho dù thằng nhóc có biết phá quấy đến đâu thì nó vẫn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, Diệp Trì có ối chiêu để đối phó với nó. Muốn đấu với bố à, học thêm vài chục năm nữa đi con!

Mặc dù phải đối mặt với bộ dạng lạnh tanh của Thời Tiêu, Diệp Trì vẫn cảm thấy trong lòng sảng khoái cực kì. Trong thời gian đợi đèn đỏ, Diệp Trì một tay cầm vô lăng,

- Vợ à, em quên hôm nay là ngày gì rồi à?

Trong lòng Thời Tiêu chỉ nhớ đến mỗi con trai, vừa nghe Diệp Trì nhắc liền ngẩn ra: “Ngày gì?”

Diệp Trì thở dài:

- Vợ à, em không yêu anh à?

Thời Tiêu mặt đỏ bừng, người đàn ông này mặc dù ngang ngược nhưng đôi khi lại cực kì trẻ con, kể từ khi co mở miệng nói em yêu anh, thì lần nào anh cũng muốn nghe, nghe đến không chán, còn cô thì nói đến chán cả miệng rồi.

Nhất là lúc ở trên giường, trong khi đang cao trào, anh cứ bắt cô phải nói đi nói lại câu ấy, nếu không chịu nói kết cục sẽ là…

Đến nỗi mà giờ cứ nghe từ này, Thời Tiêu lại không tự chủ được nghĩ ngay đến chuyện khác. Cô lườm Diệp Trì một cái, không mặt đỏ bừng. Diệp Trì nhìn thấy liền vươn người ra định hôn lên môi cô nhưng xe đằng sau đã bấm còi inh ỏi, cắt ngang hành động của Diệp Trì.

Nói chung không có sự phá quấy của thằng nhóc, mấy ngày nay, vợ đều là của anh, chẳng việc gì phải gấp gáp.

Vừa rẽ vào khúc ngoặt, Thời Tiêu đã quên ngay việc ban nãy, ánh mắt lướt ra bên ngoài, khe khẽ thốt lên:

- Ôi, đẹp quá! Diệp Trì, bên này đẹp quá!

Diệp Trì nới lỏng cà vạt, nhếch môi cười.

- Anh nhìn đi, biển bên đó xanh biếc, gần như nối liền với bầu trời, trong thật đấy! Diệp Trì, cảnh tượng ở đây giống hệt như cảnh ở Tam Á chúng ta từng đi nhỉ!

Ánh mắt Diệp Trì như dịu xuống:

- Hóa ra em vẫn còn nhớ à, anh tưởng là em đã quên rồi chứ!

Lúc này Thời Tiêu mới ngoảnh đầu lại, cảm giác Diệp Trì hôm nay có gì đó khác thường. Chớp mắt, xe đã rẻ vào một khu nghỉ dưỡng tuyệt đẹp.

Xe tắt máy, Thời Tiêu mới chợt bừng tỉnh, đẩy cửa xe xuống, nhìn quanh:

- Đây là đâu?

Diệp Trì xuống xe, xách hành lý của hai người xuống, ôm lấy cô, hôn lên trán cô và nói:

- Yên tâm, anh không bán em đi đâu, chồng em không nỡ đâu!

Cầu thang máy đi thẳng lên tầng thượng. Diệp Trì mở cửa rồi nghiêng người. Thời Tiêu bước ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích nơi này rồi.

Không gian rất rộng, cả một tầng được bài trí cực kì ấm cúng, tất cả đồ đạc, ngay cả những lọ hoa pha lê trong từng góc nhỏ cũng đều là những thứ mà Thời Tiêu yêu thích. Có thể thấy từng góc nhỏ nơi đây đã được bài trí rất tỉ mỉ, bài trí theo sở thích của cô. Mà có thể làm được đến như thế này, cả thế giới này e rằng chỉ có một người duy nhất, đó chính là người đàn ông yêu cô tha thiết này. Lại một lần nữa có cảm giác được trân trọng và nâng niu, nó khiến cho Thời Tiêu cảm thấy hạnh phúc tột cùng.

Lấy được một người đàn ông như Diệp Trì đúng là vận may lớn của cô. Cũng may là cô không bỏ lỡ, không bỏ lỡ anh. Cũng may là cô không từ bỏ anh!

Thời Tiêu quay người lại, vòng tay qua cổ anh, rướn người tặng anh một nụ hôn thật ngọt nào. Khoảnh khắc này đây, chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt được nỗi hạnh phúc dạt dào trong lòng cô.

Thấy vợ nhiệt tình, Diệp Trì đúng là mừng như bắt được vàng, vội vàng “nhiệt liệt hưởng ứng”, ôm ghì lấy eo Thời Tiêu, giữ chặt gáy cô, hôn siết lên môi cô, lưỡi đưa vào bên trong, khuấy động mọi cảm xúc, cảm giác như một ngọn lửa đang cháy bừng lên trong lòng…

Quần áo từ từ được cởi ra, tiếng thở trở nên gấp gáp… các động tác của Diệp Trì cùng với nụ hôn của anh từ hoang dại chuyển sang dịu dàng, dịu dàng như sóng xuân tháng tư, nhưng khiến cho Tiêu Thời cảm thấy toàn thân đang bùng cháy. Thứ cảm giác lâng lâng ấy cần phải có sự quấn quyện, cần phải trào dâng… Bàn tay nhỏ nôn nóng cởi áo, thắt lưng Diệp Trì… Diệp Trì khẽ cười, lưỡi dịu dàng, khi cuồng nhiệt, quấn chặt lấy cô… Ư… Thời Tiêu không kiềm chế được, khe khẽ rên rĩ…

Diệp Trì thả môi cô ra, men theo chiếc cổ trắng ngần, hôn siết lên làn da mịn màng ấy, lúc nhẹ, lúc mạnh; lúc nhẹ tựa như những chiếc lông vũ, lúc mạnh tựa như cái gặm nhấm của một con thú nhỏ.

Tiếng rên rỉ đầy kích thích của Thời Tiêu qua tai Diệp Trì bỗng trở thành một thứ âm thanh mê hồn nhất trên đời. Nhưng anh không hề vội vã, anh cần phải khiến cho cô có một ngày khó quên nhất trong đời, cả đời này không thể nào quên được.

Soạt một tiếng, chiếc áo trên người Thời Tiêu bị Diệp Trì nôn nóng xé toạc ra, ném sang một bên, bầu ngực đầy đặn và trắng ngần hiện ra. Mắt Diệp Trì chợt sáng lên. Anh cúi xuống hôn lên đó. Thời Tiêu khẽ rên rĩ, khẽ rướn người đu trên người anh, để mặc cho anh vuốt ve.

Mới vừa cai sữa cho con chưa lâu, giờ bị Diệp Trì mút vào ngực cô, chất dịch lỏng màu trắng liền rịn ra, chảy xuống người cô, trượt xuống theo từng đường cong cơ thể cô. Diệp Trì ghé miệng vào mút như một đứa trẻ.

Thứ âm thanh này khiến cho Thời Tiêu cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, chân đứng không vững, chỉ muốn ngã ra đất. Diệp Trì liền bế thốc cô lên, chỉ trong khoảnh khắc, Thời Tiêu được đặt lên ghế sô pha, còn chưa kịp cảm nhận cái lạnh của không khí và sự lâng lâng của cơ thể, váy của cô đã bị Diệp Trì tốc ngược lên rồi.

Nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng của Diệp Trì trượt vào mặt trong đùi cô, Thời Tiêu không khỏi rùng mình, muốn ngăn anh lại nhưng cũng muốn để anh tiếp tục. Cảm giác ướt át và quấn quýt khiến Thời Tiêu cảm thấy đê mê.

Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì cô đã bị đắm vào sự kích thích của các cảm quan, không sao thoát ra được. Cùng với sự nhấp nhô lúc cao lúc thấp của anh, bàn tay nhỏ của cô đưa xuống, chỉ có thể nắm vào mái tóc đang vùi trong… thứ âm thanh mê hoặc ấy vang vọng trong không gian, kèm theo tiếng rên rỉ đầy hoan lạc…

Lưỡi của Diệp Trì giống như một con rắn tinh nghịch chuyển động, không ngừng tác quái… Thời Tiêu nắm lấy tc của Diệp Trì, nắm rất chặt, rất chặt… a… ư…

Cả chân và cơ thể cùng lúc cong lên rồi hạ xuống trong khoảnh khắc, Thời Tiêu mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt bừng bừng cảm xúc của Diệp Trì:

- Tiêu Tiêu, em nói yêu anh đi, hãy nói yêu anh lần nữa cho anh nghe đi…

Thời Tiêu đưa tay ra sau gáy Diệp Trì, lồng ngực phập phồng bởi hơi thở gấp gáp nhưng vẫn ngoan ngoãn nói

- Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…

Cùng với từng câu em yêu anh được thốt lên là sự giao hòa, là sự mạnh mẽ, dịu dàng… cho dù là ra hay vào, cho dù là vuốt ve hay cao trào, có tình yêu rồi mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ.

- Diệp Trì, hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế?

Lúc mệt gần thiếp đi đến nơi, Thời Tiêu đột nhiên nhớ ra chuyện này. Diệp Trì mỉm cười, bế cô lên, nhẹ nhàng ôm trong lòng như ôm một báu vật, đặt vào trong bồn tắm, để cho nước ấm phun lên khắp người cô, chảy vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Thời Tiêu cảm thấy vô cùng dễ chịu, mắt sắp không mở ra nổi rồi.

Diệp Trì lấy tay bịt mắt cô lại:

- Ngủ đi, lát nữa anh sẽ nói cho em biết!

Lúc Thời Tiêu tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm trên ghế sô pha, trên người đắp một cái chăn mỏng, bốn bề có hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ căn phòng, ánh đèn dịu dàng nơi góc phòng nhè nhẹ tỏa xuống khiến căn phòng rộng thênh thang này chìm đắm trong thứ ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng sóng biển, loảng thoảng từ xa đến gần.

Thời Tiêu ngồi dậy, trên người đã được khoác một bộ áo choàng tắm. Cô đi đôi dép bông ở dưới sàn, thắt hờ sợi dây lưng ở eo rồi đẩy cửa đi ra ban công. Thời Tiêu hít một hơi thật sâu, cơn gió phả vào mặt cô mang theo vị mằn mặn của biển cả. Bầu trời bên ngoài đã tối om. Mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng cô có thể cảm nhận được từng đợt sóng ở phía xa. Lúc từ ban công đi vào, Thời Tiêu mới sực nhớ ra, Diệp Trì đâu rồi?

- Diệp Trì, Diệp Trì ơi!

Gọi hai câu liền mà chẳng có động tĩnh gì, Thời Tiêu liền đi vào phòng, tìm quanh phòng một lượt cũng chẳng thấy bóng dáng Diệp Trì đâu. Nhìn thấy cái cầu thang ở giữa phòng, Thời Tiêu ngẫm nghĩ một lát rồi đi lên. Cô đi rất chậm, bởi vì sau cuộc mây mưa cách đó không lâu, chân của cô vẫn đi chưa vững được. Vừa nghĩ đến đây mặt Thời Tiêu đã nóng bừng lên.

Trên tầng cũng có thiết kế mở, nhưng có một gian phòng được tách biệt hẳn ra. Đi quanh bức bình phong được điêu khắc hoa tinh xảo, bên trong tối om, không hề bật đèn.

- Diệp Trì?

- Anh ở đây em ơi!

Cùng với giọng nói của Diệp Trì là tiếng cười dịu dàng của anh. Trước mắt Thời Tiêu chợt sáng bừng lên, như vừa được kéo tấm rèm đen sì ra. Trên đầu cô là một dải ngân hà lấp lánh ánh sao hiện ra, ở giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, hai bên giường là những ngọn đèn rủ xuống như những chùm sao sáng.

Còn Diệp Trì, anh đang đứng phía sau đèn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, còn lấp lánh hơn cả những vì sao trên bầu trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi