HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

“Cô Hứa, đã 25 tuổi rồi?”

“Còn một tháng nữa.”

“Trước kia đã có bao nhiêu người bạn trai?”

“Một người.”

“Phát triển tới trình độ nào?”

“Gặp ba mẹ.”

“Đã phát sinh quan hệ hay chưa?”

Hứa Như hít sâu, nụ cười lễ phép trên mặt rốt cục không nhịn nổi nữa, giọng nói lạnh lùng: “Liên quan cái rắm gì anh!”

“…Không phải chúng ta đang xem mắt sao? Tìm hiểu lẫn nhau là bước đầu tiên, tức giận cái gì chứ!” Người đàn ông đối diện nhíu mày, chỉ trích Hứa Như.

“Tôi từ chối việc tìm hiểu lẫn nhau, tạm biệt!” Hứa Như cầm lấy túi xách, xoay người muốn đi.

Lại dừng bước lại, phóng khoáng đặt xuống một triệu năm trăm nghìn tiền thanh toán.

Người đàn ông lập tức giữ chặt lấy Hứa Như: “Có ý gì? Có phải chột dạ hay không, không phải xử nữ nữa?”

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng trong quán cà phê rất im lặng, khách mấy bàn gần đó đều nghe thấy.

Hứa Như nheo mắt lại, nhấc chân hung hăng giẫm lên chân người đàn ông, lại cầm lấy cốc cà phê không chút do dự hắt lên mặt người đàn ông.

Bị cô giẫm lên, người đàn ông chật vật té ngã, nên cà phê trên tay Hứa Như cứ như vậy theo đường parabol hắt lên áo của người đàn ông đang chuẩn bị ra khỏi cửa.

Hứa Như sững người, còn chưa lấy lại tinh thần đối với một màn phía sau.

“Xin lỗi.” Cô cứng ngắc rút khăn tay từ trong túi xách ra, nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông bị hắt ướt sũng, trời ạ, vừa nhìn là biết loại vô cùng đắt tiền.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc nhìn vào mắt Hứa Như, cũng không nhận lấy khăn tay của cô, mà từ trong túi mình lấy ra một chiếc khăn tay, lúc chà lau cà phê, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Hứa Như áy náy một trận, lúc này, người đang ông đến xem mắt dưới chân đột nhiên nắm lấy chân của cô: “Người phụ nữ này, tôi phải đánh chết cô!”

“Phiền muốn chết.” Hứa Như rút chân ra, gần như là chạy khỏi quán cà phê.

Lúc đẩy cửa, cô nhịn không được quay đầu nhìn vào người đàn ông mặc vest kia, ngoại hình của hắn anh tuấn không thể bắt bẻ, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, tựa như được thượng đế từng bút từng nét vẽ ra, đoạt lấy trái tim của người ta.

Ngồi vào trong xe, Hứa Như còn chưa khởi động xe, điện thoại của Tống Mỹ đã gọi tới: “Con gái bảo bối, xem mắt thế nào rồi? Người đàn ông kia rất tốt đúng không?”

“Thất bại rồi.” Hứa Như trực tiếp trả lời đôi câu.

Lúc này xe cô cố tình vẫn không thể khởi động, Hứa Như càng cáu kỉnh.

“Cái gì? Đây chính là tinh anh mà bà mối tiến cử cho mẹ trong danh sách thu nhập ba tỷ hàng năm đấy, phải đối xử tốt với người ta…không cho phép thất bại!”

Hứa Như không muốn nghe, trực tiếp thả di động xuống, để mẹ cô tùy ý ồn ào.

Xe không khởi động được, Hứa Như rút chìa khóa ra, xuống xe: “Hôm nay ra cửa chắc chắn là không xem hoàng lịch! Xui xẻo hết mức!”

Vừa dứt lời, chưa đến nửa giây, trên đỉnh đầu rơi xuống cơn mưa lớn.

Hứa Như từ từ nhắm hai mắt, toàn thân ướt đẫm.

Sau khi phục hồi tinh thần, cô định chạy vào quán cà phê để tránh mưa, nhưng nghĩ đến cái người đàn ông xem mắt ghê tởm lúc nãy, lại từ bỏ.

Trong thời gian do dự, một chiếc xe Cayenne màu đen đã dừng lại bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, hiện ra trước mắt khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc.

Là người đàn ông vừa bị cô bất cẩn hắt cà phê lên.

“Lên xe.” Giọng điệu của hắn giống y như khuôn mặt lạnh lùng của hắn, không hề có độ ấm.

Hứa Như xấu hổ cười, lắc đầu: “Không cần làm phiền vậy đâu.”

“Không phiền.” Lý Thế Nhiên vẫn lãnh đạm như trước.

Hứa Như càng xấu hổ, mắt thấy phía sau có xe taxi, nên định chạy qua ngăn lại.

Nhưng cố tình lại xui xẻo, cô giẫm vào vũng nước, gót giày cao gót bị gãy.

Lý Thế Nhiên từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy người phụ nữ té ngã, nhíu mày không kiên nhẫn, đẩy cửa xuống xe, ở trong cơn mưa to bế Hứa Như lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi