HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Hứa Như dừng bước, nhưng tiếng gõ cửa không dừng lại, rất làm phiền đến người khác.

Cô cũng đã đoán được là Hướng Hoằng.

“Nếu như không tiện, thì tớ về trước nhé” Hứa Như lên tiếng.

Lưu Thanh lập tức kéo cô lại: “Đừng, hiện giờ mình không muốn gặp anh ta, tránh cho bệnh mình nặng hơn”

Lúc này, điện thoại của Lưu Thanh vang lên, người gọi đến là Hướng Hoằng.

Cô trực tiếp tắt máy.

Phía ngoài cửa không có động tĩnh gì, Lưu Thanh có chút hụt hẫng.

“Như, mình đi ngủ một lát, hay là cậu về đi, mình không sao đâu” Thấy trời đã tối, Lưu Thanh nói.

Hứa Như nhìn điện thoại, liền gọi điện cho Lý Thế Nhiên trước đã.

Anh không nghe máy, chắc là đang bận.

Cô không biết anh họp ở chỗ nào, nên chỉ đành về nhà họ Lý trước.

“Khi nào ngủ dậy nhớ ăn cháo để trong bếp nhé, thuốc mình để ở tủ ngay đầu giường” Hứa Như liên tục nhắc nhở.

Lúc xuống dưới chuẩn bị đi về, cô liền trông thấy Hướng Hoằng đang đứng cạnh xe.

Hướng Hoằng cũng coi như cấp trên của cô, chạm mặt như thế này, anh ta cũng lịch sự chào hỏi.

“Cô ấy vẫn ổn chứ?” Giọng nói của Hướng Hoằng không giấu được vẻ mệt mỏi.

“Lưu Thanh hiện giờ rất không ổn, Hướng Hoằng, nếu như không có khả năng, thì đừng làm tổn thương cô ấy nữa” Giọng nói của Hứa Như ẩn chứa sự tức giận.

Sau khi dây dưa mập mờ với Hướng Hoằng, tâm trạng của Lưu Thanh bị ảnh hưởng nặng nề, cô có thể nhận ra được, Lưu Thanh thực sự thích Hướng Hoằng, nhưng anh ta chỉ có thể khiến cô ấy không ngừng chịu tổn thương mà thôi, mối quan hệ nên chấm dứt để tránh đau thương.

Nghe thấy những lời này, đôi tay đang cầm điếu thuốc của Hướng Hoằng trở nên run rẩy, đáy mắt có vài phần do dự.

Anh ta lướt qua người Hứa Như rồi đi lên lầu.

Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên, Lưu Thanh biết, là anh ta.

Hắt xì một hơi, cô vén chăn lên rồi rời giường, đi ra mở cửa.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy của người đàn ông, không phải anh ta đi công tác sao?

Hơn nữa còn nói, một tuần sau mới về.

Sao giờ lại….

“Sốt sao?” Hướng Hoằng đưa tay đặt lên trên trán Lưu Thanh.

Giọng nói thì thầm dịu dàng như những đôi tình nhân.

Cổ họng Lưu Thanh bỗng nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu.

Cô xoay người lại, đi về phòng ngủ tiếp, ngay cả một câu cũng không nói.

Hướng Hoằng ngồi bên cạnh giường, anh ta cố ý kể lể đốc thúc mọi việc để nhanh chóng quay về gặp cô, nhưng Lưu Thanh không thèm nói với anh ta một câu nào.

“Uống thuốc chưa?”

Lưu Thanh im lặng không nói.

“Có đói không?”

Vẫn là sự im lặng.

Anh ta thở dài, cởi giày, nằm lên giường ôm chặt lấy cô, vành mắt Lưu Thanh đỏ hoe, nhưng không đẩy anh ta ra.

……

Ở trung tâm Nam Thành có một tòa nhà cao chót vót với kiến trúc xa hoa lộng lẫy, vô cùng thần bí, khi ra vào đều phải xác minh thân phận cẩn thận, người ngoài đều không thể đi vào.

Cũng không ai tiết lộ bất kì thông tin gì về nơi này.

Ở trên tầng cao nhất, Lý Thế Nhiên ngồi trong phòng làm việc, còn Cao Bân đang báo cáo công việc với anh.

“Tổng giám đốc Lý, hiện có một công ty muốn cạnh tranh với chúng ta trong việc thu mua tập đoàn Tần thị”

“Ai?”

“Tập đoàn nhà họ Kỳ”

Lý Thế Nhiên cau mày, nhà họ Kỳ đã nhiều năm qua đều khiêm tốn ẩn mình, Kỳ Chiến cũng chưa từng quan tâm đến chuyện công ty, cả ngày nhàn rỗi vui chơi, theo như anh biết, tập đoàn nhà họ Kỳ đã từ lâu rồi không có động tĩnh gì”

“Đi điều tra những hành động gần đây của Kỳ Chiến”

“Vâng, ngoài ra, cô cả nhà họ Tần – Tần Hân đã chết, hiện giờ, Tần Chính đang có ý định để Tần Nhi kết hôn với Kỳ Chiến”

Nghe được những lời này, đáy mắt Lý Thế Nhiên trở nên lạnh lẽo.

Tần Hân….

Anh biết rõ tình trạng sức khỏe của cô ta, sau khi phát bệnh bất kể là thuốc gì cũng đều không có nhiều tác dụng, chuyện này, không nằm ngoài dự đoán.

Anh khẽ xoa mi tâm rồi để cho Cao Bân lui ra ngoài, lúc sau mới lại gọi vào.

“Gần đây Tần Chính hay qua lại với nhà họ Kỳ sao?”

“Đúng vậy, nhưng tôi nghe nói Tần Nhi không muốn kết hôn cùng Kỳ Chiến cho lắm, hiện giờ đang gây sự với người trong nhà”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi