Nước C có không ít bảo tàng lịch sử, Hứa Như mua vé vào tham quan, vì có một số giai đoạn lịch sử cô không nắm rõ, nên lúc xem thấy có chút hoài nghi, bèn vừa tra thông tin vừa ngắm nghía.
Lúc này, từ phía sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Kỳ Chiến, bảo tàng này lưu giữ những thứ gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.” Tần Nhi có chút tức giận.
“Nơi này chủ yếu sưu tập một số vật phẩm quý từ thời Tống, cô không phải là sinh viên khoa văn hóa sao? Chắc cũng hiểu biết nhiều về lịch sử.” Kỳ Chiến cất giọng nhàn nhạt.
“Nhưng nhiều năm trôi qua như thế, quên hết từ lâu rồi!” Tần Nhi vừa nói vừa toan rời đi.
Nhưng Kỳ Chiến không đi, thế nên cô chỉ có thể theo anh đi loanh quanh.
Nhìn thấy Hứa Như, Tần Nhi cau mày, khó chịu tiến đến.
“Hứa Như, chắc không phải là cô bám theo tôi đến đây chứ?” Tần Nhi tức giận nhìn Hứa Như.
“Tần tiểu thư, ở trong bảo tàng xin hãy giữ trật tự.” Hứa Như chẳng thèm đoái hoài đến cô ta.
Vốn dĩ Tần Nhi đang cảm thấy vô cùng buồn chán, nhìn thấy Hứa Như ở đây, mới định qua dò hỏi tình hình dạo này của cô.
Kỳ Chiến không ngăn hai người lại, trên mặt lộ vẻ thích thú như đang được xem kịch hay.
“Tôi nói rất nhỏ mà, trò chuyện một chút cũng không được à? Hứa Như, sao cô lại ở đây thế?
“Tại sao cô lại đến đây, thì tôi mà vì thế mà ở đây.” Hứa Như ngước mắt lên, lúc này cô mới nhìn thấy Kỳ Chiến đang đứng sau lưng Tần Nhi.
Hai người này… cô dường như đã quên mất chuyện Tần Nhi và Kỳ Chiến chuẩn bị đính hôn.
Hai người họ đã có hôn ước từ trước rồi mà.
“Hừ, tôi theo Kỳ Chiến đến đây, chẳng nhẽ cô cũng thế?” Tần Nhi nheo mắt hỏi.
“Nếu Hứa Như cũng đồng ý đi cùng tôi, thì tôi vô cùng vinh hạnh.” Kỳ Chiến cười tiếp lời.
Hứa Như trừng mắt với anh một cách chẳng vui vẻ gì, người đàn ông này đang tạo thêm phiền phức cho cô đấy à?
Tần Nhi nhìn qua hai người, hóa ra là có quen biết nhau.
“Tôi không hứng thú.” Hứa Nhi vẻ mặt bất mãn.
“Hứa Như, dù gì thì chúng ta cũng là bạn học với nhau mà, gặp mặt nói chuyện ngày xưa cũng đâu ảnh hưởng gì, hơn nữa cô và vị hôn phu của tôi đã quen biết nhau, thì chi bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi?” Tần Nhi nói, sáp vào Hứa Như ra vẻ thân thiết lắm.
Kỳ Chiến cũng đĩnh đạc bước lên phía trước, không cho Hứa Như cơ hội từ chối.
Đối diện bảo tàng có một nhà hàng đồ Tây, Hứa Như hờ hững ngồi xuống, cô định gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, nhưng nghĩ đến anh đang ở trong bệnh viện, thì lại không muốn quấy rầy nữa.
“Hứa Như à, sao Lý Thế Nhiên lại không đi cũng cô thế?” Tần Nhi hỏi.
“Anh ấy phải làm việc.”
“Vậy bình thường hai người cũng ít khi gặp nhau nhỉ?”
“Vẫn tốt.” Hứa Như vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tần Nhi thấy hơi bất mãn với thái độ của Hứa Như: “Hứa Như, bây giờ tôi đã chia tay với Trần Minh Thành rồi, không phải cô vẫn hận tôi đấy chứ!”
“Tần Nhi, cô xem chúng ta còn có thể làm bạn tốt không?” Hứa Như cười lạnh.
Tần Nhi đã cướp bạn trai của cô, hơn nữa năm đó cô bị vu khống đạo ý tưởng luận văn, lại cũng là Tần Nhi đứng ra làm chứng.
Đây mới là nơi lạnh lẽo nhất trong trái tim cô.
Vì một người đàn ông, mà cô ta có thể làm tới mức này.
“Không thể là không thể, nếu cô đã quen biết với vị hôn phu của tôi, cô là bạn của anh ấy, vậy tôi cùng anh ấy tiếp đãi cô cũng được mà.” Tần Nhi đáp lại.
“Tôi không quen anh ta.” Hứa Như nói.
“Quả nhiên, Hứa tiểu thư đúng là máu lạnh mà, đối đãi ân nhân của mình như vậy đấy.” Kỳ Chiến mang vẻ mặt bất lực lắc lắc đầu.
Hứa Như nhíu mày: “Bữa cơm tôi nợ anh đã trả xong từ lâu rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Kỳ Chiến nhấp nhổm, muốn đuổi theo cô, nhưng bị Tần Nhi cản lại.
“Anh là vị hôn phu của tôi hay của cô ta!” Tần Nhi tức giận rồi.
Sao ngay cả Kỳ Chiến cũng bị cô ta làm cho quay cuồng đến thế!
Kỳ Chiến nheo mắt, giọng lạnh nhạt: “Tôi đương nhiên là vị hôn phu của cô, nhưng, người tôi thích là cô ấy.”