HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Lý Thế Nhiên nhíu mày, vừa định xoay người đi ra ngoài, Hứa Như nắm lấy cổ tay anh theo quán tính và ôm vào ngực mình.

Anh khó khăn lắm anh mới kiềm chế được cơn rạo rực đang cháy, nhưng trong tích tắc lại bị hành động của cô làm bùng cháy lên, anh nghiêm mặt rút tay ra và đi ra khỏi phòng.

Hôm sau, Hứa Như ngủ đến gần giữa trưa mới dậy, cô nhìn nhìn đồng hồ xem thời gian, hôm nay cô chưa xin nghỉ phép!

Cô lấy miếng dán hạ sốt ra, rồi liền gọi điện cho Lưu Thanh, lúc này cô mới biết được mình đã được xin nghỉ phép rồi.

“Là bác sỹ Lý gọi điện cho tôi nói cô bị sốt rồi, Như Như, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi nha.” Lưu Thanh không quên dặn dò .

Hứa Như nhíu mày, cô không cần người đàn ông này nhiều chuyện nhúng tay vào chuyện của cô.

“Tôi với anh ấy ly hôn rồi.” Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Hứa Như trầm giọng nói.

“Cái gì? Hứa Như, hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu nha, cô đừng giỡn như vậy.” Lưu Thanh phản ứng lại với dáng vẻ không tin.

Hứa Như trợn mắt, thôi bỏ đi, lúc ban đầu khi cô báo tin mình kết hôn cho Lưu Thanh biết, phản ứng của Lưu Thanh cũng không khác gì như vậy, dù sao thì sau này cô ấy cũng biết thôi.

Cúp điện thoại, hôm nay cô không cần đến công ty, thêm vào bụng có chút đói, nên cô định xuống bếp tự mình nấu chút gì đó đồ ăn.

Thực phẩm trong bếp mỗi ngày đều được người làm bày trí để sẵn, Hứa Như đơn giản nấu tô mì, khi cô đặt tô lên bàn và ngồi xuống, lúc này cô mới phát hiện trên bàn có một bản hợp đồng.

Cô run rẩy mở ra từng trang.

Trong phần hợp đồng thể hiện rõ những vấn đề liên quan tiền bạc giữa cô và Lý Thế Nhiên trong hơn nữa năm qua, khoản tiền lớn nhất chính lại khoản tiền tu sửa lại căn nhà của nhà họ Hứa.

Cô ngây người, đúng rồi, căn nhà đó đã bị đập đến như vậy rồi, mà chưa đến một tháng đã thay da đổi thịt thành căn nhà mới tinh, tiền trang hoàng lại và tiền mua nội thất cũng đã là con số không nhỏ, chỉ là không ngờ rằng nguyên vật liệu đều dùng loại tốt nhất, vì vậy nên cái khoản chi này là con số không nhỏ.

Cô ngồi dựa hẳn người trên sô pha, nếu như cô và Lý Thế Nhiên ly hôn thì cô còn phải đưa lại cho anh khoảng sáu tỷ…

Chẳng lẽ, không ly hôn nữa sao?

Hứa Như bò dài trên bàn, cô chán ghét bản thân mình không có chí khí, nếu như tiếp tục bên anh thì cô cũng không biết mình phải làm thế nào để tiếp tục bên cạnh anh.

Nếu để thời gian lâu dài rồi cô sẽ càng ngày càng không nỡ rời xa anh nữa, vậy thì chi bằng bây giờ bứt ra khỏi anh sớm chút, dù gì thì anh cũng đã từng nói qua rằng anh sẽ không thích cô.

Vì vậy nên giữa hai người sẽ không nảy sinh bất cứ tình cảm gì.

Chỉ có điều là sáu tỷ này…

Hứa Như tính tính phần tiền lương của mình, ít nhất thì cũng phải hai mươi năm cô mới có thể trả hết số tiền đó…

Lúc này, điện thoại hiện lên tin mới, Hứa Như vừa nhìn thấy hai chữ Lý Thị liền theo bản năng nhấn vào đọc.

Cô không ngờ đây lại là một đoạn livestream, mà người đàn ông xuất hiện trên màn hình không ai khác chính là Lý Thế Nhiên.

“Hôm nay là buổi họp phát ngôn đầu tiên của Lý Thị, tổng giám đốc mới nhậm chức của Lý Thị – anh Lý Thế Nhiên, cô Lục Hoan – nguyên là phó sở trưởng sở nghiên cứu y dược phẩm cũng có mặt…”

Lục Hoan?

Hứa Như nhìn chằm chằm người phụ nữ trong màn hình không chớp mắt, cô ấy diện bộ lễ phục cúp ngang ngực màu trắng tinh khôi, đứng bên cạnh Lý Thế Nhiên trong bộ vest đen, hai người họ bị phóng viên bao vây truy hỏi, những câu hỏi liên quan đến Lý Thị, Lý Thế Nhiên đều trả lời rất rành mạch rõ ràng, và tiếp theo là những câu hỏi xoay quanh cuộc sống riêng tư cá nhân của Lý Thế Nhiên, tự nhiên máy quay cũng tập trung vào Lục Hoan bên cạnh anh.

“Anh Lý, nghe đồn anh đã kết hôn rồi, cô Lục bên cạnh đây có phải là vợ anh không?”

Hứa Như phóng to màn hình, theo dõi kỹ từng biểu cảm của Lý Thế Nhiên, lúc lâu sau cuối cùng cũng nghe được câu trả lời của anh.

“Tôi đã kết hôn rồi, còn về phần cô Lục, xin mọi người để cho cô ấy có chút không gian riêng.”

Dứt lời, anh đưa tay che phía trước Lục Hoan, giống như vệ sĩ bảo vệ cô suốt dọc đường rời khỏi.

Hứa Như theo dõi sát hành động tay của anh, đáy mắt cô bất chợt nổi lên lửa giận.

Anh Lý đúng là biết cách săn sóc phụ nữ!

Cô tắt màn hình, câu trả lời của Lý Thế Nhiên cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô, tuy anh đã phủ nhận Lục Hoan là vợ anh, nhưng câu nói bảo vệ Lục Hoan của anh lọt vào tai cô cảm giác thật chói tai.

Cô sực nhớ đêm qua Lý Thế Nhiên đưa Lục Hoan về nhà… Vậy có nghĩa là Lục Hoan cũng làm việc ở Lý Thị?

Nhưng mối quan hệ của Lục Hoan và Lý Thế Nhiên là như thế nào thì cũng không liên quan gì đến cô.

Buổi chiều cô không có việc gì nên trở về nhà một chuyến, vốn định nói chuyện ly hôn cho mẹ cô biết, nhưng giờ nghĩ lại bản thân mình không chi trả nổi con số sáu tỷ, nên bất giác có chút do dự chần chừ.

“Con gái à, con và bác sỹ Lý cãi nhau à?” Tống Mỹ cảm thấy có chút lo lắng khi thấy điệu bộ như có gì đó muốn nói mà lại khó nói của con gái.

Hứa Như không lắc đầu mà cũng không gật đầu, đối với Tống Mỹ thì hành động đó không khác gì là thừa nhận.

“Có phải là bác sỹ Lý dạo này bận quá không? Con gái à, chồng con bây giờ đã là tổng giám đốc của Lý Thị rồi, con nên thông cảm cho chồng con nhiều hơn nữa, việc gì cũng nên nhịn một chút.” Tống Mỹ thở dài.

Hứa Như vẫn không nói gì, cô giúp bà dọn dẹp nhà cửa xong, rồi đứng nhìn căn nhà mới tinh, nếu ban đầu không có Lý Thế Nhiên xuất hiện, thì khoảng thời gian đó cô cũng không biết vượt qua như thế nào, và chỗ này e là giờ vẫn chỉ còn là đống đổ nát.

“Mẹ, mẹ nói xem nếu như con ly hôn…”

“Con nói bậy bạ cái gì vậy! Hứa Như, không được nói lung tung!” Tống Mỹ lập tức cắt ngang câu nói của Hứa Như.

Tống Mỹ phản ứng khá mạnh khi nghe đến hai chữ ly hôn.

“Sau này mẹ không muốn nghe con nhắc đến hai chữ ly hôn nữa, các con sống tốt thì mẹ mới yên tâm.” Tống Mỹ dặn dò.

Hứa Như im lặng, đêm đó cô ở lại nhà mà không trở về nhà họ Lý.

Nhưng Tống Mỹ lại gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, Hứa Như nghe được lập tức xoay người qua nhấn ngay nút cúp điện thoại của bà.

“Mẹ, con chỉ muốn ở lại với mẹ thôi mà.” Hứa Như bất đắc dĩ nói.

“Con đó, con nên dành nhiều thời gian cho bác sỹ Lý đi, chia sẻ bớt áp lực của chồng con…” Tống Mỹ lại bắt đầu cằn nhằn.

Hứa Như đành trở về phòng và đóng cửa lại, nhưng Lý Thế Nhiên đã biết cô ở đây, anh đến lúc chín giờ tối.

“Thế Nhiên à, mẹ tưởng hai con cãi nhau, làm mẹ lo quá đi mất.”

Lý Thế Nhiên vẫn lễ phép ôn hòa: “Mẹ, là con không tốt, con chọc giận Hứa Như rồi.”

Hứa Như đứng áp sát tai vào cửa nghe những lời nói của Lý Thế Nhiên, cô cố nhịn để mình không mở cửa chạy ra.

“Đứa con gái này của mẹ, có đôi khi rất ngoan cố, nhưng mà con bé không nổi giận đâu, mỗi khi có việc gì thì nó chỉ giấu nhẹm trong lòng thôi, chứ không nói cho ai nghe đâu, lúc nhỏ con bé còn bị chứng tự kỷ suốt một thời gian dài…”

Lý Thế Nhiên nghiêm túc lắng nghe, khuôn mày thâm thúy của anh hơi nhíu lại, ánh mắt chầm chậm nhìn về hướng cánh cửa đối diện đang đóng chặt.

“Thế Nhiên à, mẹ không biết lý do hai con cãi nhau, nhưng theo quan điểm của thế hệ trước như mẹ thì một khi hai người đã kết hôn với nhau rồi thì sẽ không có chuyện chia tay, vậy mà lúc nãy mẹ nghe Hứa Như nói… ly hôn, thật là tức chết đi được, đó không phải là sự thật phải không…” Tống Mỹ lo lắng hỏi.

Lý Thế Nhiên bình thản cười và nói: “Mẹ, con và Hứa Như sẽ không ly hôn đâu, mẹ yên tâm.”

Trong phòng, tim Hứa Như run lên từng hồi, cô siết chặt nắm tay, khóe mắt phiếm đỏ.

Lý Thế Nhiên, rốt cuộc thì anh đối với em… là cảm giác gì?

Sẽ không ly hôn… Chẳng lẽ sau này anh sẽ không yêu thương người con gái khác sao?

Đột nhiên, tiếng gõ cửa phòng vang lên, giọng nói trầm của Lý Thế Nhiên vang lên: “Bà Lý, anh đến đón em về đây.”

Về nhà.

Cô cụp mi không phản ứng gì.

Dù sao thì cô đã khóa cửa rồi, Lý Thế Nhiên sẽ không thể nào vào được.

Nhưng cô đã lầm, cô không ngờ Tống Mỹ sẽ giúp anh, bà lấy chìa khóa phòng và mở cửa cho Lý Thế Nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi