HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Tô Khinh là người phụ nữ thông minh, rất nhanh liền hiểu ý trong lời nói của Hứa Như.

Hôn nhân chớp nhoáng, vậy thì chắc chắn còn chưa có đủ nền tảng tình cảm.

“Bác sĩ Lý là một người đàn ông tốt, cô phải nắm cho thật chặt đó nha.”

Lưu Thanh cũng đã từng nói lời này với cô.

Sắc mặt của Hứa Như không được tự nhiên, chính là bởi vì Lý Thế Nhiên ưu tú hơn người, cho nên nhiều khi cô cũng không có cảm giác an toàn.

Trong bữa tiệc đương nhiên không thể thiếu được chuyện uống rượu, Lý Thế Nhiên đổi thành nước trái cây cho cô, Tô Khinh la hét không cho phép nhưng lại bị khí chất của Lý Thế Nhiên chèn ép.

“Đừng có làm lộn nữa, Hứa Như chính là bà xã cưng của cậu ấy đó.” Lê Nhan Vinh bắt chéo đôi chân dài lại với nhau, giọng nói dí dỏm.

“Em uống một ít thôi, tốt xấu gì cũng là bạn của anh mà.” Hứa Như nhíu mày, tất cả mọi người đều uống rượu, mặc dù là cô không đủ sức để uống, nhưng mà một hai hớp thì vẫn có thể.

“Hứa Như, dù có say thì Lý Thế Nhiên cũng sẽ ôm cô về mà.” Tô Khinh nháy nháy mắt với cô mấy cái.

Gương mặt của Hứa Như ửng đỏ, cô cũng không dám uống say.

“Chỉ có thể uống một hớp thôi đó.” Lý Thế Nhiên xụ mặt.

“Hứa Như, Lý Thế Nhiên quản lý cô nghiêm khắc như vậy, sẽ không phải là đang chuẩn bị cho cô mang thai đó chứ?” Hứa Như vừa mới uống một ngụm, thiếu chút nữa là nhịn không được mà phun ra ngoài.

Chuẩn bị mang thai…

Cô lập tức lắc đầu: “Tôi với Lý Thế Nhiên không có kế hoạch này.”

“Hai người đã kết hôn một năm rồi, Lý Thế Nhiên, ông nội không có thúc giục hả?”

“Ông ấy nói không vội.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

“Cũng đừng có để cho Hứa Như chờ lâu quá.”

“Em nói nhiều quá đó, Tô Khinh, mau uống rượu đi.” Lê Nhan Vinh đưa ly đến trước mặt của Tô Khinh, ngăn chặn miệng của cô lại.

Tô Khinh bất mãn, không tự chủ mà dựa ở trong người của Lê Nhan Vinh, hai người bọn họ đụng chạm vào nhau, dường như là có ngọn lửa đang bùng cháy, ngay cả ánh mắt cũng đang bốc cháy.

Lúc sắp hôn nhau thì Tô Khinh vẫn nhịn được.

Đẩy Lê Nhan Vinh ra, cô ấy vịn vách tường loạng chà loạng choạng mà đi ra ngoài.

Thấy dường như là cô ấy muốn ói, Hứa Như đi đến đỡ lấy cô ấy: “Chúng ta đi đến nhà vệ sinh đi.”

Đi ra khỏi phòng bao, Tô Khinh cười cười, dựa tường đứng dậy, cô thành thạo lấy ra một hộp thuốc lá.

Vóc dáng của cô ấy vốn xinh đẹp mê người, ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc lá dài, đôi lông mày hơi nhếch lên càng thêm quyến rũ hơn.

Sự xinh đẹp của người phụ nữ được toát ra từ trong xương tủy.

“Con gái hút thuốc không tốt đâu.” Hứa Như nhíu nhíu mày.

Tô Khinh câu môi cười: “Vào thời điểm này, cũng chỉ có nicotine mới có thể khiến cho tôi kìm chế được.”

Hứa Như nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô ấy với Lê Nhan Vinh ôm nhau, lại nhìn về phía Tô Khinh, Lê Nhan Vinh nói anh ta độc thân, nhưng rõ ràng Tô Khinh với anh ta trông có vẻ thân mật với nhau.

“Cô không thể uống rượu à?” Tô Khinh hỏi cô.

“Tửu lượng rất kém.”

“Có thể đi theo bà đây để học tập cho giỏi, phụ nữ nhất định phải biết uống rượu và hút thuốc, nếu không thì cũng chỉ có thể bị đàn ông ức hiếp mà thôi.” Tô Khinh nói chuyện rất nghiêm túc.

Hứa Như cười cười, cô cũng không phải là không đồng ý, có điều đây là lần đầu tiên mà cô nghe thấy lời nói như vậy.

Tô Khinh rõ ràng là người không cùng một thế giới với cô, cô ấy cao ngạo xinh đẹp, hấp dẫn người khác đều xuất phát từ bên trong ra ngoài.

“Ai nói ấy nhỉ, có nhiều thứ, có thể cả một đời này đều không chạm vào, vậy thì sẽ không nghiện.” Hứa Như bình tĩnh nói.

Tô Khinh nheo mắt lại: “Xem ra là một cô gái ngoan.”

“Thế giới của tôi quả thật là vẫn luôn gò bó theo khuôn phép, nhưng mà sau này tôi cũng phát hiện vô dụng thôi, bởi vì không tranh không giành cũng có việc từ trên trời rơi xuống.”

“Tất cả mọi thứ đều nhất định phải tranh giành, đàn ông cũng vậy, bất cứ thứ gì cũng vậy.”

Hút xong một điếu thuốc, Tô Khinh còn muốn hút nữa, nhưng mà Lê Nhan Vinh đã đi ra tới.

“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả, cai thuốc cho anh.” Sắc mặt của Lê Nhan Vinh như muốn nổi bão.

Tô Khinh cười cười: “Tại sao em lại phải nghe anh chứ?”

“Em là người phụ nữ của anh.” Lê Nhan Vinh nắm lấy cánh tay của cô ấy.

Lại bị Tô Khinh hất mạnh ra: “Đã là chuyện của quá khứ rồi.”

Bữa tiệc kéo dài không bao lâu, Tô Khinh uống nhiều rượu nhưng vẫn không say, ngược lại là Lê Nhan Vinh đã say trước.

Dưới sự giám sát của Lý Thế Nhiên, trên cơ bản thì Hứa Như không chạm vào cồn, nhưng mà Lý Thế Nhiên có uống một chút, cho nên lúc đi về thì Hứa Như lái xe.

Mặc dù là bình thường Lý Thế Nhiên có tài xế, nhưng mà có nhiều khi hai người bọn họ đi ra ngoài thì Lý Thế Nhiên đều tự mình lái xe.

Hứa Như cũng càng thích thế giới hai người như thế này hơn.

Trước khi bước xuống xe, tay của Hứa Như bị Lý Thế Nhiên nắm lại, anh không có say, giờ phút này ánh mắt của anh rất tỉnh táo.

Hứa Như đối diện với ánh mắt của anh, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh hôn, cả người của cô bị đặt lên trên ghế ngồi, không thể cử động được.

“Lý Thế Nhiên…” Cô nhíu mày, tay của người đàn ông lại hướng xuống phía dưới.

Trên thân của hai người bọn họ đều là mùi của thuốc lá và mùi rượu pha trộn vào nhau, ánh mắt của Hứa Như dần dần không vui.

“Hửm?” Lý Thế Nhiên cũng không tiếp tục tiến thêm một bước nữa, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, một cái tay khác lấy một túi tài liệu từ trong ngăn kéo ra.

Cô thắc mắc nhìn anh.

“Anh đã liên lạc được với giảng viên khóa luận năm năm trước của em, ngày mai hãy mang theo phần tài liệu này đi tìm bà ấy.”

Trong mắt của Hứa Như sáng lên, không ngờ đến Lý Thế Nhiên thật sự có thể giúp một tay.

Túi tài liệu ở trên tay gần như nặng nghìn cân.

“Lý Thế Nhiên, sao anh làm được vậy?” Hứa Như run rẩy hỏi.

Cô và Lưu Thanh đã điều tra thật lâu rồi mà cũng không tra ra được phương thức liên lạc với giảng viên khóa luận, nhưng Lý Thế Nhiên lại có thể điều tra ra được.

Mặc dù biết thân phận của anh không đơn giản, nhưng mà Hứa Như vẫn rất ngạc nhiên.

“Em chỉ cần biết, nếu như năm đó em bị người khác hãm hại, vậy thì anh sẽ trả lại sự trong sạch cho em.”

Hứa Như ngẩn người, từ xưa đến nay cô đều không nghi ngờ Lý Thế Nhiên.

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh như thế nào đây?” Đôi mắt đen nhánh của anh nheo lại, mang theo vẻ quyến rũ khó tả.

Trái tim của Hứa Như đã sớm loạn nhịp, trong lúc ngẩn người thì môi đã bị hôn một lần nữa, Lý Thế Nhiên mang một bộ dạng như muốn giải quyết cô ở tại chỗ này…

Hứa Như từ chối không được, may mắn đây là bãi đỗ xe độc lập, nhưng mà Hứa Như vẫn rất căng thẳng…



Chiều ngày hôm sau, Hứa Như dựa theo địa chỉ mà Lý Thế Nhiên đã gửi cho cô đến đó đúng giờ.

Nhìn thấy giảng viên khóa luận Diệp Nhã, Hứa Như có chút lo lắng.

Năm đó bà ta đã xem khóa luận của cô, chỉ là bà ấy cũng không phải là giảng viên vấn đáp.

“Hứa Như?” Diệp Nhã đứng dậy, ký ức về Hứa Như vẫn rất sâu sắc.

Năm đó cô là học sinh ba tốt trong lớp học, mà bà cũng rất hài lòng với khóa luận của cô viết.

Nhưng mà sau đó xảy ra chuyện, không bao lâu sau thì bà ấy cũng về hưu, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

“Cô, còn nhớ em không?” Hốc mắt của Hứa Như đỏ hồng.

“Đương nhiên là còn nhớ rồi, ngồi xuống đi. Sau khi về hưu thì cô cũng luôn định cư ở nước ngoài, lần này trở về nhà là để thăm người thân, cậu Lý đã tìm được cô, nói là bằng tốt nghiệp của em vẫn luôn bị giam.”

“Dạ đúng vậy, khóa luận của em đã bị đánh tráo, khóa luận mà giảng viên nhìn thấy lúc em bảo vệ lại là một cái khác, cho nên em hi vọng là cô có thể chứng minh với nhà trường rằng cô đã từng đọc bài khóa luận của em nộp trước đó, cũng kiểm tra một lần rồi, không phải là khóa luận mà giáo viên đã nhìn thấy trong buổi bảo vệ.”

Diệp Nhã nhíu nhíu mày: “Nếu như mà chuyện này muốn điều tra ra được thì vẫn thật sự phức tạp, cô chỉ có thể thử một lần, nhưng mà ai lại muốn hại em như vậy chứ?”

“Em cũng không biết nữa, ở trường học em cũng không làm chuyện có lỗi với người nào, bây giờ em chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của em, lấy được bằng tốt nghiệp rồi thuận lợi thi nghiên cứu.”

Đây là chuyện quan trọng nhất đối với cô vào lúc này, còn về phần người hãm hại cô là ai, mặc dù là cô đã mơ hồ đoán được, nhưng mà cô lại không có chứng cứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi