Vì chuẩn bị thi, chừng nửa tháng Hứa Như không ra ngoài, mãi đến khi bệnh viện gọi điện thoại đến nói mẹ nằm viện.
Hứa Như không kịp thông báo với Lý Thế Nhiên, một mình bắt xe đi trước.
Tìm thấy phòng bệnh của mẹ, Hứa Như còn chưa đi vào, lại nghe thấy một âm thanh xa lạ vang lên.
Cô dừng chân lại, đứng trước cửa.
“Theo tôi về nước B.” Người đàn ông ra lệnh.
“Ông cút đi.” Tống Mỹ ném gối tới.
Hứa Như lo lắng nên lập tức đi vào.
Cô nâng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn cảm thấy xa lạ.
Ấn tượng với ông ta đã dừng lại ở rất nhiều năm trước, lúc đó cô chỉ mới ba tuổi, nhưng ông ta cũng đã tàn nhẫn vứt bỏ mẹ con bọn họ.
Đáy mắt Hứa Như loé lên vẻ căm thù, đưa lưng về phía ông ta.
“Mỹ Mỹ, vì sức khoẻ của bà, theo tôi rời đi được không?” Giọng nói của Hứa Minh dịu dàng hơn mấy phần.
“Mẹ tôi kêu ông cút đi, không nghe thấy sao?” Hứa Như quay đầu tức giận trừng người đàn ông.
Hứa Minh cũng không tức giận, hờ hững nhìn Hứa Như.
“Ngày mai tôi lại đến.”
Hứa Như nhìn bóng lưng của ông ta, thân thể khẽ run lên.
Là ba của cô.
Hốc mắt Hứa Như ửng đỏ, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Mẹ, mẹ sao rồi?” Cô cúi người cầm lấy bản bệnh án của mẹ.
Bên trên viết chẩn đoán lần đầu là tắc nghẽn cơ tim, trước mắt còn phải kiểm tra thêm bước nữa.
“Mẹ không sao, chỉ là bệnh cũ thôi.” Tống Mỹ hờ hững nói.
“Sao mẹ không nói với con, con đi tìm bác sĩ hỏi xem sao.” Dứt lời, Hứa Như muốn đi ra ngoài.
Tống Mỹ gọi cô lại: “Đừng ngạc nhiên, người già rồi sức khoẻ khó tránh khỏi có chút vấn đề, con ở đây với mẹ là được rồi.”
Hứa Như rũ mắt tràn đầy lo lắng.
Tâm trạng Tống Mỹ không tốt, cô nhìn ra được.
Nhưng sao người ba kia của cô đột nhiên trở về thế này.
Cô biết, Tống Mỹ vẫn luôn đợi ông ta.
“Mẹ, ông ta…”
“Ông ta ly hôn rồi, muốn dẫn mẹ về nước B.” Tống Mỹ ngắt lời Hứa Như.
Cô mím môi, nắm chặt lấy tay Tống Mỹ.
Cô nhìn ra được sự dao động của bà.
Nhưng mẹ là người thân duy nhất bên cạnh cô, cô không muốn.
“Cho nên?” Cô căng thẳng hỏi.
Tống Mỹ nhắm mắt lại, hai mươi mấy năm qua, đây là lần thứ hai Hứa Như nhìn thấy mẹ khóc.
Đều là vì người đàn ông kia.
Trái tim Hứa Như âm ỉ đau.
“Con gái, để mẹ suy nghĩ lại.”
Hứa Như gật đầu, trong lòng cũng rất lo lắng, nếu mẹ muốn rời đi với Hứa Minh thì cô phải làm sao?
Cô nghĩ đến Lý Thế Nhiên.
Nhưng cô và anh chỉ là vợ chồng hình thức, trước giờ anh chưa từng là chỗ dựa của cô.
Ra khỏi phòng bệnh, điện thoại của Hứa Như vẫn luôn reo lên, nhưng cô không nghe máy.
Dưới lầu có một chiếc Rolls-Royce đen đỗ ở đó, Hứa Minh đang đợi cô.
Hứa Như lên xe, với người ba này, cô không có cảm giác gì cả.
Cô không giống Tống Mỹ, nhưng cũng không giống người đàn ông trước mặt này.
Năm đó cô còn nhỏ tuổi, ấn tượng của cô với ba vẫn chưa rõ ràng thì ông ta đã rời khỏi Nam Thành rồi.
Hứa Như chưa từng hỏi mẹ về chuyện của Hứa Minh, nhưng cô biết ba mình tên là Hứa Minh.
“Ba nghĩ Mỹ Mỹ đã nói với con rồi.” Hứa Minh thở dài nặng nề.
“Ừm, ông muốn dẫn mẹ tôi về nước B.”
“Bệnh của bà ấy chỉ có ba ở bên cạnh mới có thể khoẻ được, bà ấy chưa từng quên ba.” Hứa Minh chắc chắn nói.
“Những năm gần đây, ông từng liên lạc với mẹ tôi sao?”
Hứa Minh gật đầu.
Điều này nằm trong dự đoán của Hứa Như.
“Nếu mẹ tôi quyết định rời đi với ông, tôi sẽ không phản đối.”
“Cảm ơn, con yên tâm, người ba yêu vẫn luôn là bà ấy, ba sẽ không phụ lòng bà ấy nữa đâu.” Hứa Minh kiên định nói.
Giọng điệu của ông ta vẫn xa cách hờ hững, không hề dịu dàng nào với Hứa Như.
Nhưng trước giờ cô đều không hy vọng điều đó.
Hứa Như không ngồi xe ông ta rời đi, cô gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên, chẳng bao lâu anh đã đi tới.
Từ xa, người đàn ông mặc áo trắng quần đen cực kỳ xuất chúng trong đám người.
Ánh mắt cô cứng đờ, lúc Lý Thế Nhiên đứng trước mặt cô, cô chợt ôm chặt lấy anh.
Rất chặt rất chặt.
Nếu Tống Mỹ thật sự muốn rời khỏi, cô sẽ lo lắng, sẽ đau lòng.
Nhưng cô biết mình không thể ngăn cản.
Cô sợ người đàn ông kia sẽ làm tổn thương bà lần nữa.
Những cảm xúc này, Hứa Như đều bộc lộ hết trước mặt Lý Thế Nhiên.
“Lý Thế Nhiên…” Cô thì thào.
Người đàn ông cưng chiều ôm cô, cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng: “Anh ở đây, bà Lý, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Lời nói của anh như một lời hứa, cũng như đang đảm bảo.
Hứa Như rũ mắt, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.
“Chúng ta về thôi.”
“Mẹ sao rồi?”
“Bà đã không sao rồi, chỉ là còn cần quan sát một khoảng thời gian, anh không cần lo lắng,”
Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Anh sẽ sắp xếp người của bệnh viện chăm sóc tốt cho mẹ.”
“Ừm.” Hứa Như đáp lời, vẫn mãi không yên lòng.
Buổi tối, cô lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô tựa vào lòng Lý Thế Nhiên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, tâm tư dao động.
Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, thi nghiên cứu đã khiến cô tốn không ít sức, bình thường hoàn toàn không rảnh suy nghĩ đến chuyện khác.
Chỉ có ban đêm yên tĩnh lại, mới có thể cảm nhận được sự lo lắng của mình.
“Bà Lý, nói anh nghe tâm sự của em, được không?” Lý Thế Nhiên mở đèn, xoay mặt Hứa Như qua.
Thật ra cũng không có tâm sự gì, chỉ là cô nghĩ đến Tống Mỹ sẽ rời đi với Hứa Minh .
Mà sau này cô sẽ không được nhìn thấy mẹ thường xuyên nữa.
“Có lẽ mẹ em phải rời khỏi Nam Thành.” Hứa Như nhỏ giọng nói.
Nếu Tống Mỹ rời khỏi, vậy cô có phải cắt đứt quan hệ với Lý Thế Nhiên không?
Nghĩ đến khả năng này, Hứa Như rất khó chịu.
“Vì sao?”
“Người đàn ông kia về rồi.”
“Em nghĩ sao?”
“Em… em tôn trọng quyết định của mẹ em.” Hứa Như ôm lấy Lý Thế Nhiên.
Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao mình lại lo lắng.
Động lực chống đỡ cuộc hôn nhân của cô và Lý Thế Nhiên ban đầu là Tống Mỹ, nhưng nếu bà rời khỏi Nam Thành…
Nhưng, cô không nỡ xa Lý Thế Nhiên.
Cô đã sớm lún sâu vào đó rồi, nhưng cũng hiểu rõ cuối cùng vẫn có một ngày quan hệ của bọn họ sẽ kết thúc.
“Em không nỡ xa mẹ, sau này rảnh anh sẽ đi qua với em.” Lý Thế Nhiên rũ mắt, ánh mắt sáng quắc.
“Thật sao?” Hứa Như chớp mắt mấy cái, để lộ sự lo lắng của mình trước Lý Thế Nhiên.
“Em lo lắng cái gì? Nói anh nghe?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên trở nên cứng rắn.
Anh nhìn ra được sự hoảng hốt và sợ hãi của Hứa Như.
Cô lắc đầu, muốn che giấu tất cả cảm xúc, nhưng ở trước mặt Lý Thế Nhiên, tất cả nguỵ trang đều tan rã hết.
“Em chỉ không nỡ thôi, người đàn ông kia còn từng bỏ rơi em với mẹ.” Hứa Như cúi đầu nói.
“Anh sẽ điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện của ông ta, sau đó em và mẹ lại quyết định, nhé?”
Hứa Như chậm rãi gật đầu.
Cô nặng nề nhắm hai mắt lại, chỉ muốn ở mãi trong lòng anh.
Hôm sau, Lý Thế Nhiên và Hứa Như đi thăm mẹ.
Ngoài cửa có một người đàn ông trong giống vệ sĩ đứng đó, rõ ràng là Hứa Minh đến đây.
Ông ta ở nước ngoài đã trở thành nhân vật hiển hách từ lâu, thân phận cũng không đơn giản.
Hứa Như vừa muốn rõ cửa, nhưng trong phòng bệnh lại vang lên tiếng nói chuyện khiến cô cứng đờ.
“Đứa nhỏ Hứa Như kia, bà không định để con bé trở lại bên cạnh Lâm Vy sao?”