Trở lại văn phòng làm việc, Lý San bước vào báo cáo với Lý Thế Nhiên tình hình điều tra mấy ngày nay.
“Chủ nhiệm, tôi đã xem video giám sát của phòng bệnh từ một tuần trước, không có người khả nghi nào vào phòng bệnh cả, đây là đoạn video, anh xem đi.” Lý San đưa đoạn video ra.
Lý Thế Nhiên mím môi, một hồ sau, đáy mắt lộ ra vài phần bất lực.
Lấy tính khí của Diệp Hạ Hạ, anh thật ra sớm đã đoán được là cô ta tự mình đổi thuốc.
“Tôi biết rồi.”
“Chủ nhiệm, đoạn video này tôi cầm đi cho viện trưởng xem?”
“Không cần, tối nay cô ta sẽ tỉnh lại.”
Buổi chiều, Diệp Đình biết Lý Thế Nhiên đã đến bệnh viện thì lập tức nóng lòng đến.
Ông ta không hy vọng Lý Thế Nhiên tiếp tục điều trị Diệp Hạ Hạ, nhưng anh lại là giáo sư của khoa thần kinh, là thiên tài y học đứng đầu cả nước, ở không lĩnh vực thần kinh không có ai hơn được Lý Thế Nhiên.
Ông ta thậm chí không liên hệ được các bác sĩ khác đến thay Lý Thế Nhiên.
Ngay cả anh cũng không chữa trị được, ai còn dám nhận chứ?
“Lý Thế Nhiên, nói cho tôi biết, chuyện lần này có phải cố ý không?” Diệp Đình trầm mặt, ông ta cũng đang điều tra chuyện này, chỉ là đến bây giờ không có bất kỳ manh mối nào.
Trước đây Diệp Hạ Hạ luôn có thiện cảm tốt với Lý Thế Nhiên, ông ta nhìn thấy được, chỉ là thái độ của Lý Thế Nhiên khiến ông ta cũng biết, rõ ràng không có tâm tư gì với Diệp Hạ Hạ.
“Tôi nếu như cố ý, phẫu thuật của Diệp Hạ Hạ sẽ không thành công.” Lý Thế Nhiên trầm mặt, ngữ khí lạnh lùng.
Diệp Đình nghĩ đến điều này cho nên không có hoài nghi với Lý Thế Nhiên nhiều như trước.
“Nhà họ Diệp mấy năm nay gây chuyện với không ít người, có thể là nên trách tôi mới đúng.” Diệp Đình ngẫm nghĩ, nếu như không liên quan đến Lý Thế Nhiên, vậy nói không chừng chính là kẻ thù của nhà họ Diệp mấy năm nay.
“Chú Diệp, tôi đã nói cô ta sẽ có chết thì nhất định sẽ giữ được mạng của cô ta.” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt nói.
“Nên biết, cách bảo vệ nó tốt nhất chính là tiếp nhận nó.” Diệp Đình híp mắt lại, đáy mắt là một mảng thâm trầm.
Từ sau khi bị bệnh cảm xúc của Diệp Hạ Hạ luôn không tốt, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự hồi phục của cô ta, nhưng chỉ cần Lý Thế Nhiên ở bên cạnh, trạng thái của cô ta sẽ tốt hơn nhiều.
“Chú Diệp, không cần nhắc nữa.” Giọng của Lý Thế Nhiên rất nghiêm túc.
…
Chập tối, Hứa Như tan làm, trong hội fan đã lên kế hoạch tối nay sẽ đi thăm Lý Thế Nhiên, cô cũng báo danh rồi.
Nhưng là fan trước nay sẽ không vào bệnh viện làm phiền công việc của Lý Thế Nhiên, chỉ đợi bên ngoài.
Mãi đến mười giờ tối, Lý Thế Nhiên vẫn chưa ra ngoài.
Hứa Như cau mày, không lâu sau Lưu Thanh ăn cơm xong thì cũng đến, kéo Hứa Như đi vào bệnh viện.
“Như thế không gây ấn tượng với Bác sĩ Lý đâu, chúng ta đi ăn chút gì đó trước đã.” Lưu Thanh hơi ngừng lại, lại từ bệnh viện đi ra, dẫn Hứa Như đi siêu thị một chuyến.
Thấy Lưu Thanh mua một túi to đồ ăn các loại, Hứa Như liền sững người.
“Đều là cho Bác sĩ Lý sao?”
“Đương nhiên, mấy thứ này đều là những thứ bình thường Bác sĩ Lý hay ăn, cậu không quan tâm anh ta thì sao làm Bà Lý được chứ?” Lưu Thanh không khách khí nói.
Fan trong hội đều biết khẩu vị và sở thích của Lý Thế Nhiên, Lưu Thanh tự nhiên cũng thuộc như nước chảy.
Hứa Như hơi bối rối, trước khi kết hôn với Lý Thế Nhiên, cô căn bản không biết anh là nhân vật nổi tiếng như vậy.
Sau khi kết hôn, đến bây giờ đã được nửa tháng rồi, cô hiểu anh cũng không nhiều.
Hơn nữa, cô quả thật không quan tâm đến cuộc sống của anh.
Cũng không biết nên quan tâm như thế nào.
Đối với quan hệ hôn nhân này của hai người, cô rất rõ ràng, sẽ không vượt quá giới hạn.