HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Sau đó viện trưởng đến văn phòng làm việc của Lý Thế Nhiên: “Chuyện này đã điều tra ra từ lâu rồi sao? Tại sao cậu lại không nói với tôi?”

“Không cần thiết.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên mang đầy thanh lãnh.

“…Bỏ đi bỏ đi, bây giờ không sao nữa là tốt rồi, nhà họ Diệp cũng đã hứa sẽ quyên tặng một tòa nhà mới cho bệnh viện của chúng ta, nói là để bồi thường cho cậu.”

Lý Thế Nhiên đang xem xét ca bệnh, chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng.

Viện Trưởng hiểu tính cách lạnh nhạt của Lý Thế Nhiên nên cũng không nói gì nữa.

Buổi chiều hôm nay Lý Thế Nhiên sẽ bắt đầu khám bệnh, Lưu Thanh đã đến rất sớm để bốc số, sau đó vừa ngồi đợi vừa xem tin tức.

“Cuối cùng thì chân tướng cũng được làm rõ rồi, tớ biết Bác sĩ Lý chắc chắn sẽ không dùng lộn thuốc được mà, cái người bệnh đó cũng thật là, tự nhiên dùng thuốc bậy bạ!” Lưu Thanh tức giận nói.

Hứa Như cũng xem tin tức rồi, đầu óc cô bất giác lại cuồn cuộn lên cuộc gọi lúc sáng hôm nay.

Trong giây phút cô suy nghĩ xuất thần, thì Lưu Thanh đã kéo tay cô đi vào phòng khám. Lý Thế Nhiên nhìn thấy cô thì khẽ cau mày lại.

Hứa Như cố ý không đưa mắt nhìn anh mà đứng ở phía gần bên cửa ra vào.

“Lần này dùng thuốc xong mà không còn thấy triệu chứng gì nữa thì không cần đến nữa đâu.” Lý Thế Nhiên xem bệnh án.

Lúc Lưu Thanh ra ngoài, vẻ mặt cô mang đầy vẻ mất mát thất vọng.

“Tớ còn tưởng tháng sau lại được đến gặp Bác sĩ Lý nữa chứ.”

“Có ai mà thích tới bệnh viện đâu, chữa khỏi thì tốt rồi.” Sắc mặt Hứa Như u ám.

Nhưng mà bây giờ cô cũng chẳng còn thấy lạ gì nữa rồi, sau khi gia nhập hậu viện của Lý Thế Nhiên thì còn có nhiều fans điên cuồng hơn Lưu Thanh nữa mà.

“Có cần đợi Bác sĩ Lý tan ca không?” Lưu Thanh hỏi cô.

Hứa Như nhíu nhíu mày, từ bây giờ mà đến lúc Lý Thế Nhiên tan ca thì còn lâu lắm, thế là cô liền lắc đầu.

Lúc này, Lý San đột nhiên bước đến, Hứa Như vẫn còn nhận ra cô ta, cô ta chính là y tá trợ lý bên cạnh của Lý Thế Nhiên đây mà.

“Cô Hứa, Bác sĩ Lý có nói bảo cô đợi anh ấy tan ca.”

Lưu Thanh chớp chớp mắt nhìn cô đầy ám muội: “Vậy tớ không làm bóng đèn nữa a.”

Vẫn là trong văn phòng của Lý Thế Nhiên, Hứa Như ngồi trên ghế sofa đưa mắt liếc nhìn xung quanh.

Lúc này, tầm mắt cô đột nhiên dừng lại ở một cái túi mua đồ lớn, chính là đồ mà lần trước cô và Lưu Thanh đi siêu thị mua đây mà.

Hình như anh ấy vẫn chưa mở ra thì phải?

Hứa Như đứng dậy đi qua đó, sau đó lấy hết đồ ra ngoài, đợi lát nữa Lý Thế Nhiên về sẽ bảo anh ấy ăn mới được.

Sau khi sắp xếp đồ ăn xong, Hứa Như lại nhìn vào túi mua đồ, ở dưới đáy vậy mà lại còn một chiếc hộp nhỏ.

Cô cầm lên xem, sau khi xem rõ chữ ghi trên hộp thì mặt cô lập tức nóng bừng lên.

Lưu Thanh mua ‘ba con sói’ lúc nào vậy chứ?

Lúc này Lý Thế Nhiên chợt đẩy cửa bước vào, cả cơ thể Hứa Như tức tốc trở nên cứng đờ, tay cô cũng bất giác trở nên co rúc lại.

“Ờm.” Cô cắn cắn môi, tay cô theo bản năng nhét đồ vào túi áo mình để giấu đi.

Lý Thế Nhiên đã chú ý thấy điều này từ nãy rồi, anh sải đôi chân dài thượt bước đến sau đó không do dự mà thò tay vào trong túi áo Hứa Như và nắm lấy tay cô, rồi nhanh gọn rút thứ đồ mà cô đang giấu ra.

Đôi con ngươi của người đàn ông trở nên sâu thẳm, ngữ khí mang theo chút ý cười: “Mợ chủ Mộ đang muốn câu dẫn tôi?”

Hứa Như cắn môi, né tránh ánh mắt của anh: “Cái này không phải tôi mua.”

“Vậy sao?” Lý Thế Nhiên ngừng lại một chút rồi lấy tờ hóa đơn từ trong túi mua hàng ra, chữ ký trên đó chính là của Hứa Như.

Lưu Thanh, cậu ủ mưu hãm hại tớ hả!

Hứa Như thật muốn khóc mà không khóc được, cô vươn tay định giật chiếc hộp ‘ba con sói’ lại: “Mua lộn!”

“Vậy cô vốn định mua loại khác sao?” Đôi mắt Lý Thế Nhiên khẽ híp lại, nơi đáy mắt còn mang theo ý cười.

Hứa Như càng trở nên lúng túng, cô nhón chân lên bịt miệng Lý Thế Nhiên lại: “Đừng nói bậy nữa! Cái này thật sự không phải do tôi mua đâu!

Sau đó Lý Thế Nhiên thuận thế ôm lấy Hứa Như, khóe môi mỏng mở ra liếm lấy ngón tay của Hứa Như.

Hứa Như sững sờ, sự ấm áp nhưng cũng mát lạnh nơi ngón tay lan tỏa ra khắp toàn thân cô.

Sự tê dại khiến cả người cô run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi