HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

“Cô và Lý Hằng, không ai có thể tránh thoát.” Lý Thế Nhiên cũng không có dự định sẽ giúp Tần Nhi.

“Trên tay của tôi có không ít chứng cứ hối lộ của anh ta những năm gần đây, tôi nghĩ anh Lý sẽ cần.”

Nghe vậy, ánh mắt của Lý Thế Nhiên sắc bén hơn mấy phần.

“Có những chứng cớ này, anh ta có thể lập tức cút khỏi Lý thị.” Tần Nhi tới gần, giọng nói lạnh lẽo.

“Làm sao tôi biết cô Tần có đang lừa gạt tôi hay không?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.

Vì đổi lấy tự do, cô ta là người có thể làm tất cả mọi thứ.

“Lý Thế Nhiên, hiện tại tôi rất hận Lý Hằng.”

Lúc Tần Nhi đi ra, Hứa Như đang ngồi ở một bên khác của hành lang.

Cô ta nhíu nhíu mày, đi về phía cô.

Không nghĩ đến, cô ta lại nói xin lỗi với cô: “Thật xin lỗi.”

Hứa Như ngẩn người, nghi ngờ nhìn Tần Nhi.

Tần Nhi cười cười: “Thật bất ngờ sao? Mấy ngày nay tôi ở trong cục cảnh sát, đã nghĩ thông suốt không ít chuyện, những năm gần đây tôi vẫn luôn lén lút giúp Lý Hằng làm việc, thật không nghĩ đến cuối cùng lại bị anh ta báo án, cô nói xem có buồn cười không?”

“Là do chính cô gieo gió gặt bão.” Hứa Như thản nhiên nói, dừng một chút, cô hỏi: “Lúc trước luận văn của tôi bị đổi, cũng là mệnh lệnh của Lý Hằng sao?”

Nếu như từ sớm trước đó Tần Nhi đã giúp Lý Hằng làm việc, như vậy… Chuyện luận văn có thể có quan hệ với anh ta hay không?

Nhưng tại sao Lý Hằng phải làm như vậy.

Cô thậm chí còn không quen biết anh ta.

“Là do tôi tự làm, tôi ghen ghét cô, Hứa Như.” Sắc mặt Tần Nhi thản nhiên.

Nhưng Hứa Như trước sau vẫn không quá tin tưởng, cũng biết Tần Nhi sẽ không nói nhiều về chuyện này.

“Không bao lâu tôi có khả năng sẽ bị kết án, Hứa Như, chúc cô may mắn.”

Tần Nhi nói xong lời này, quay người rời đi.

Hứa Như lại cảm thấy, Tần Nhi là lạ.

Chỉ là, cô nghĩ cũng không hiểu.

Đi vào phòng bệnh, Lý Thế Nhiên nhìn thấy cô, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Nhớ tôi, hửm?” Lý Thế Nhiên cong đôi môi mỏng.

Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn anh: “Là giáo sư bảo em tới thăm anh.”

“Có đúng không?”

“Đúng vậy.” Hứa Như gật đầu mạnh.

Dứt lời, hai người lập tức nhìn nhau không nói gì.

Hứa Như cụp mắt không biết nên nói cái gì.

Muốn quan tâm đến chuyện của Lý thị, nhưng cô cũng không có lập trường gì.

Huống chi vừa rồi Lý Thế Nhiên nói chuyện với Tần Nhi, cô cũng nghe được không ít, đã hiểu toàn bộ mọi chuyện.

“Chân của anh tại sao lại…” Hứa Như nhìn chân đã bó thạch cao của Lý Thế Nhiên, nhíu mày lại.

“Ừ, bị thương nặng.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên thản nhiên.

Nhưng Hứa Như lại kinh hồn bạt vía…

Bị thương nặng?

“Tại sao lại bị như vậy?”

“Không ai chăm sóc, bị ngã.”

Hứa Như: “…”

“Không phải Cao Bân ở bên cạnh anh sao?” Hứa Như nói.

“Anh ta quá thô lỗ.”

Khóe mắt của Hứa Như giật giật: “Ở bệnh viện cũng có rất nhiều y tá.”

“Em cảm thấy tôi sẽ để người khác đến gần tôi sao?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên trầm xuống.

Hứa Như im lặng, quả thật, thân phận của Lý Thế Nhiên đặc thù, trừ phi là người quen thuộc, nếu không anh cũng sẽ không tin tưởng ai cả.

“Vậy phải dưỡng thương cho tốt.”

“Cũng không biết lúc nào mới có thể tốt lên.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên dường như có chút sa sút.

Trong lòng Hứa Như run run , muốn nói sẽ chăm sóc anh, nhưng cuối cùng lời vẫn kẹt ở miệng.

“Em cần phải trở về.” Cô nói.

Nhưng vừa đứng lên, Lý Thế Nhiên lại kéo cô vào trong ngực.

Hơi thở quen thuộc đập vào mặt, Hứa Như ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc khiến cô mê muội.

“Khoảng thời gian này, tới chăm sóc tôi, hửm?” Giọng điệu của anh, mang theo vài phần ra lệnh.

“Em phải lên lớp.”

“Tan học rồi đến đây.”

“Thân phận của em không thích hợp.” Hứa Như chống ở ngực của anh.

“Thân phận gì mới phù hợp?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại.

Hứa Như im lặng, cô và Lý Thế Nhiên, hẳn là đến cả quan hệ bạn bè cũng không tính đi?

Người chăm sóc anh, nên là người thân mật ở bên người anh, mà không phải cô.

“Dù sao, cũng không phải em.” Hứa Như đẩy anh ra.

Nhưng lực đạo của Lý Thế Nhiên rất mạnh, cô không đẩy được.

“Chúng ta kết hôn lại, sao hả?” Anh nắm vuốt cằm của cô, giọng nói trầm thấp mà lành lạnh, chọc vào lòng người.

Trong nháy mắt, nhịp tim của Hứa Như trở nên lộn xộn, trong đầu dường như có pháo hoa nổ tung.

Ngây người nhìn Lý Thế Nhiên, anh có biết là mình đang nói cái gì không?

Kết hôn lại?

“Không có khả năng.” Hứa Như dường như lập tức phủ nhận.

“Vì sao?” Sắc mặt của Lý Thế Nhiên rất âm trầm.

“Chúng ta kết hôn vốn là để đối phó với người nhà, hiện tại cũng đã không còn áp lực này.”

“Hứa Như, không muốn ở bên cạnh tôi sao?” Ánh mắt của Lý Thế Nhiên sáng rực.

Hứa Như sắp sa vào, nhưng cô vẫn bình tĩnh lại.

Cắn cắn môi, cô không nói gì.

Cô không biết lời này của Lý Thế Nhiên có ý gì, ở bên cạnh anh, thế nhưng… Anh không thích cô.

Cô muốn là tình yêu, là xuất phát từ cả hai phía.

Nếu như bất kì một bên nào không có tình yêu, vậy cũng không cần thiết ở bên nhau.

Lúc trước đầu óc nóng lên liền kết hôn, cô cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.

“Hứa Như, tôi muốn em.” Dứt lời, tay anh một đường hướng xuống, đặt cô trên ghế sofa.

Nụ hôn nóng rực của anh rơi xuống, ngăn chặn hô hấp của Hứa Như.

Cô lấy lại tinh thần, nhưng đã bị Lý Thế Nhiên hoàn toàn ngăn chặn, không có chỗ trốn.

“Ưm…” Trừng lớn mắt, cô hơi lùi bước.

Nhưng càng lùi bước, Lý Thế Nhiên lại càng cường thế.

Tay bị giữ lấy thật chặt, Hứa Như nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lý Thế Nhiên, không có một chút sức lực.

Cảm giác quen thuộc lan tràn đến toàn thân, anh hiểu cô rất rõ, khiến thân thể của cô mềm nhũn.

Hứa Như thở hồng hộc nhìn anh chằm chằm.

Mặt mày Lý Thế Nhiên mang ý cười, ngược lại Hứa Như khắc ở trong đáy mắt của anh, lại xinh xắn động lòng người.

Nhưng một giây sau, Hứa Như lại tát đến một cái, Lý Thế Nhiên cũng không tức giận, vẫn như cũ dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô.

“Thả em ra!” Sắc mặt của Hứa Như chuyển sang sự tức giận.

“Không thả.”

“Anh… Anh lưu manh!” Hứa Như tức giận đến mức muốn khóc.

Dựa vào cái gì anh muốn hôn thì hôn chứ!

Nụ cười trên mặt Lý Thế Nhiên càng sâu, đôi tay dài vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, nụ hôn của anh rơi xuống một lần nữa.

Nhưng lần này, Hứa Như né tránh.

“Em sẽ không đến đây nữa!” Lời này, là nói với Lý Thế Nhiên, cũng là nói với chính mình.

“Thương thế của tôi phải làm sao?

“Để Cao Bân sắp xếp y tá cho anh!”

“Hứa Như, tôi chỉ muốn em.” Lý Thế Nhiên kéo cô đến bên người, lại đột nhiên rên rỉ.

Chân của Hứa Như không cẩn thận dẫm lên anh.

Sắc mặt của cô thay đổi, lo âu cúi người xuống: “Anh không sao chứ?”

“Có sao.”

“Em gọi bác sĩ đến.” Hứa Như nói.

“Không cần, chỉ cần ở lại với tôi là được rồi.”

“Lý Thế Nhiên, anh đùa giỡn em có phải không!” Hứa Như tức giận nhìn anh chằm chằm.

“Hứa Như, tôi chỉ tin tưởng em, chỉ có em có thể ở bên cạnh tôi.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, giọng nói của Lý Tú Tú vang lên: “Anh, em đi vào nhé.”

Nghe vậy, Hứa Như lập tức đẩy Lý Thế Nhiên ra.

Có chút bối rối đứng lên, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Lý Tú Tú nhìn thần sắc của hai người, đương nhiên là hiểu.

Chỉ là vừa nghĩ rằng cô ta đến không đúng lúc, định đi ra ngoài trước, Hứa Như đã rời đi trước.

Lại nhìn anh trai, cũng là một mặt âm trầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi