Đến cửa khách sạn, Hứa Như nói tiếng cảm ơn với người đàn ông bên cạnh: “Cảm ơn anh.”
Chu Thâm lãnh đạm gật đầu, lúc ngước mắt lại chạm vào một ánh nhìn sắc bén.
Cách đó không xa, ánh mắt lãnh khốc của Lý Thế Nhiên đang rơi vào anh ta.
Từ từ nhếch đôi môi mỏng lên, Chu Thâm lại vẫn giữ được sự an tĩnh.
“Cần đưa cô về không?”
“Không cần, đã làm phiền anh quá nhiều rồi.” Hứa Như xa cách nói.
Dứt lời, cất bước đi ra cửa, chỉ là, bóng dáng quen thuộc đó lại cứ như vậy lọt vào tầm nhìn của cô.
Bộ vest màu đen, bên trong là chiếc sơ mi trắng tinh tế, đường nét tuấn tú hờ hững mà nghiêm nghị.
Đường của cô bị anh chặn rồi.
Tại sao... anh lại ở đây?
Lúc này trong đầu của Hứa Như vụt qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại một điều--- Anh không có kết hôn với Chu Nhiễm.
Nhưng, cô không dám tin.
Cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: “Có thể nhường đường không?”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, bước chân bất động.
Ánh mắt dần dần trở nên u ám.
Khí thế bức người bao trùm xuống khiến Hứa Như sợ hãi.
“Lý Thế Nhiên.” Ngữ khí của cô lạnh đi vài phần.
Bây giờ xung quanh có không ít người, cũng có không ít ánh mắt đã nhìn qua.
“Ừm.” Lát sau, anh mới từ từ lùi lại, xe ở cửa đã đợi rất lâu.
Hứa Như thấy anh từng bước xoay người rời đi, lại cảm thấy Lý Thế Nhiên của lúc này rất cơ đơn.
Nhưng anh sao lại có cảm xúc như vậy chứ.
Chỉ là lúc này, anh không phải là nên ở trong phòng cưới với Chu Nhiễm hay sao?
Tại sao lại là anh một mình rời đi...
Hứa Như sững sờ nhìn anh từng bước đi xa, cuối cùng, hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của cô.
Cách đó không xa Lý Húc đi về phía cô.
“Không phải là nói không vào sao?”
Hứa Như hoàn hồn lại, không có trả lời.
Đối diện chính là trạm xe bus, cô đi về phía đó.
Lý Húc vẫn không buông tha mà đi theo, Hứa Như đi tới trạm xe bus, Lý Húc vẫu ở bên cạnh cô.
“Về TSo?” Anh ta hỏi.
Hứa Như gật đầu, trong đầu đều là bóng lưng rời đi vừa rồi của Lý Thế Nhiên, cô lẩm bẩm hỏi: “Hôn lễ tiến hành thuận lợi chứ?”
“Không thuận lợi, cô dâu bị dẫn đi rồi.” Lý Húc nhìn cô.
Hứa Như nhíu mày, xoay đầu lại: “Anh sẽ không phải là đang lừa tôi chứ?”
“Cô cảm thấy tôi lừa cô, vậy thì lừa cô vậy.”
Giữa hai người không có nói chuyện nữa, không lâu sau xe bus tới rồi, Hứa Như lên xe, Lý Húc cũng theo bên cạnh cô.
Mãi tới khi về tới trường, Hứa Như mới nhìn anh ta: “Lý Húc, không cần tiếp tục đi theo tôi nữa.”
“Được, tôi đưa cô tới đây thôi, có điều, tôi vẫn chưa có facebook của cô.” Lý Húc đưa điện thoại ra.
“Tôi không có hứng thú với anh.”
Hứa Như lãnh đạm thả ra một câu.
Vừa muốn xoay người, Lý Húc lại túm lấy cổ tay của cô: “Hứa Như, tôi đối với cô cũng không có hứng thú quá lớn, chúng ta kết hôn, chẳng qua là vì lợi ích gia tộc.”
Trong mắt Hứa Như đều là cảm xúc kháng cự, cho dù là như vậy, nhưng cô cũng không muốn.
Cho dù, đây là yêu cầu của Lâm Vy.
Dùng sức rút tay ra, cô không có dừng lại nữa.
...
Nhà tổ của nhà họ Lý.
Lý Tú Tú không có tham gia hôn lễ, trước khi ra khỏi cửa thì nhận được cuộc gọi của anh trai, cô ta liền luôn ở nhà đợi.
Hôn lễ này vốn dĩ làm rất khiêm tốn, không có bất kỳ cánh truyền thông phóng viên nào biết, bây giờ rốt cuộc có tình hình gì Lý Tú Tú cũng không biết.
Nhìn thấy anh trai trở về, vẫn là bộ vest như thế, tôn quý bức người, nhưng bên cạnh anh, không có Chu Nhiễm.
Hơn nữa, lúc này anh trai không nên một mình trở về.
“Anh, rốt cuộc có chuyện gì thế.”
“Hôn lễ hủy bỏ rồi.” Lý Thế Nhiên mặt mày vẫn lạnh nhạt như mọi khi.
Lý Tú Tú sững ra, nhìn thần sắc của anh trai, ngoài mệt mỏi ra thì không có vẻ gì khác.
“Anh sớm đã biết rồi.” Ngữ khí của Lý Tú Tú là khẳng định.
Lý Thế Nhiên không có trả lời, đi thẳng lên lầu.
Lý Tú Tú nhìn bóng lưng của anh trai, nghĩ tới trước đó anh trai kêu cô tiếp cận Chu Nhiễm, moi ra chuyện của nhà họ Chu, nghĩ lại vào lúc đó đã là có toan tính rồi.
Anh để tâm tới Hứa Như như thế, sao lại có thể đi lấy người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, Lý Tú Tú cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, không ngờ người trong tim của Lý Thế Nhiên, vẫn là Hứa Như.
...
Ký túc xá.
Sau khi Hứa Như trở về thì vùi đầu ngủ, Lăng Diệu không ở đây, cô cứ thế tới tối mới tỉnh lại.
Lăng Diệu gọi điện cho cô mãi không có ai nghe, trong lúc lo lắng đã trở lại từ sớm.
Nhìn thấy Hứa Như an nhiên vô sự ngồi ở trước bàn học mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hứa Như, cậu sắp dọa chết tớ rồi, sao mãi không nghe điện thoại thế.”
Nghe vậy, Hứa Như mới nghĩ ra, lục lục túi, cô mãi đều không có thấy điện thoại.
“Xin lỗi, tớ để chế độ im lặng rồi.”
“Cậu hôm nay đã đi đâu?” Lăng Diệu thuận miệng hỏi.
Cô ta là biết hôm nay là hôn lễ của Lý Thế Nhiên, nhưng cô ta có tiết, hơn nữa cũng không có hứng thú với hôn lễ đó, cho nên không có đi.
Nhưng Hứa Như... cô ta biết tâm trạng của cô.
Sợ rằng cô hôm nay không dễ chịu.
“Đã đến khách sạn.”
“Cậu tới hôn lễ rồi sao?”
“Ừ, nhưng hôn lễ hình như... giữa chừng bị hủy bỏ rồi.”
Lăng Diệu sững sờ, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hứa Như, một lúc sau đều không có phát ra tiếng.
Hủy bỏ rồi?
Nguyên nhân, cô ta không khỏi liên tưởng tới Hứa Như.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lăng Diệu nghi hoặc hỏi.
“Tớ cũng không quá rõ, có điều chuyện của Lý Thế Nhiên, tớ không quan tâm.”
Lời này, là nói với Lăng Diệu, cũng là nói với chính cô.
Chuyện này, Lăng Diệu lén đi hỏi Lý Tú Tú, nhưng cũng chỉ biết là Chu Nhiễm giữa chừng bị đưa đi rồi, nguyên nhân cụ thế, không ai biết cả.
Bây giờ bất cứ tin tức gì cũng đều bị phong tỏa rồi.
Tiếp theo là thời gian bận rộn thi cuối kỳ, Hứa Như đem bản thân hoàn toàn vùi đầu vào ôn tập, mãi tới kỳ thi kết thúc, cũng chưa có gặp Lý Thế Nhiên.
Giống như người đàn ông này, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô vậy.
Thi xong môn cuối cùng, bạn học cùng chuyên ngành đều đang lên kế hoạch đi du lịch, Hứa Như đã nhận được thông báo, kỳ nghỉ cần phải tới Lý Thị tiếp tục tham gia nghiên cứu.
Không phải mang tính bắt buộc, suy nghĩ đến thời gian nghỉ của mọi người, cho nên là lựa chọn tự do.
Nhưng hình như, kỳ nghỉ của cô cũng không có sắp xếp gì.
Hơn nữa vốn dĩ hai bạn học tham gia cùng cũng đều quyết định tiếp tục tham gia nghiên cứu trong kỳ nghỉ rồi.
Nhưng cô...
Hứa Như chậm chạp không có trả lời, ở trường mấy ngày, Lâm Vy gọi cô về nhà ăn cơm thì cô mới bước chân ra khỏi ký túc xá.
Lăng Diệu sớm đã trở về nhà họ Lăng rồi, trường học bắt đầu nghỉ định kỳ cũng trở nên thanh vắng không ít.
Khi đi qua phòng học, ánh mắt của Hứa Như dừng ở trên bục giảng quen thuộc.
Trong đầu dần dần hiện lên thần thái khi giảng bài của Lý Thế Nhiên, nghiêm túc, uy nghiêm, nhưng thỉnh thoảng, lại ôn hòa như vậy.
Anh tóm lại có thể đúng mực.
Dần dần, bóng dáng mơ hồ đó biến mất trong đầu cô, Hứa Như hoàn hồn lại, vừa xoay người, bỗng dưng một bóng dáng quen thuộc đập vào trong mắt.
Chắc đã được nửa tháng không có gặp rồi.
Nhưng ngày tháng dường như đã trôi qua rất lâu rồi.
Vẫn là sơ mi trắng quần tây đen, bóng người cao ráo được ánh nắng mặt trời bao phủ, tuấn lãng ưu nhã.
Tầm nhìn của anh dường như không có ở trên người Hứa Như, khẽ nghiêng người thì quay lưng với cô.
Mà cô chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh.
Hứa Như cắn chặt môi, cảm giác lạc lõng vô cùng lớn bủa vây lấy cô, nhưng lại bắt buộc phải đè nén cảm xúc.
Cô thật sự rất nhớ anh.