HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

"Mười năm trước, chính tay anh ta đã đẩy mẹ từ tầng 80 xuống." Lý Thế Nhiên nói ra từng câu từng chữ, đáy mắt dần dần hiện lên màu đỏ tươi.

Lần này Hứa Như triệt để ngây dại, nghĩ đến hình ảnh đó, cô cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Đó là mẹ ruột, sao anh ta có thể làm vậy được!

Sao anh ta có thể tàn nhẫn như vậy!

"Tôi tận mắt nhìn thấy, nhưng không thể ngăn cản." Giọng nói Lý Thế Nhiên ẩn chứa tâm trạng đau khổ.

Hứa Như đau lòng chủ động ôm lấy Lý Thế Nhiên, cô không nên nhắc đến chuyện này.

Chuyện này là ác mộng của Lý Thế Nhiên.

Cả đời này anh không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng anh nhất định phải nhớ kỹ.

Mới có thể báo thù cho mẹ!

"Mọi chuyện đã qua rồi, Lý Thế Nhiên, Lý Hằng sẽ phải chịu trừng phạt." Hứa Như an ủi.

Cô cũng cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến hai mươi năm trước, Lý Thế Nhiên vẫn chỉ là một đứa bé.

Nhưng lại phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ bị hại ngay trước mặt mình...

Nếu như là cô, thì đó tuyệt đối là nỗi đau lớn nhất trong đời.

Cô đau lòng không nhịn được rưng rưng nước mắt.

"Ừ." Tâm trạng Lý Thế Nhiên rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Trước khi gặp lại Hứa Như, những hình ảnh này đều xuất hiện trong giấc mơ của anh mỗi đêm.

Thế nhưng sau đó, cô đã đến bên cạnh anh.

Cuối cùng anh cũng có thể giữ được cô.

Anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn vào nước mắt của cô cẩn thận từng li từng tí một, cô là người anh yêu thương nhất.

Là tất cả tình yêu trong tim anh.

Anh không nỡ làm cô khóc.

"Đừng khóc?" Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô.

Hứa Như gật đầu, cô không khóc.

Dùng con mắt ướt nhẹp nhìn Lý Thế Nhiên, cô nâng mặt anh lên, "Lý Thế Nhiên, sau này anh khó chịu, em sẽ ở bên cạnh anh."

Đáp lại cô là nụ hôn sâu của Lý Thế Nhiên.

Anh ôm cô thật chặt, dùng sức như muốn khắc cô vào tận xương tủy.

...

Biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Vy mới trở về từ Lâm Thị, trong phòng khách có một bóng người quen thuộc đang ngồi.

Bà cứng đờ bước chân, ngước mắt kinh ngạc nhìn Kỳ Chiến.

Toàn thành phố đều đang truy nã anh ta, anh ta còn dám trở về!

Lâm Vy giận dữ, nhưng nhìn dáng vẻ chán nản của Kỳ Chiến rồi lại có chút không đành lòng.

"Kỳ Chiến, con không nên ở đây." Lâm Vy lạnh lùng nhìn anh ta.

Kỳ Chiến cười lạnh, giờ phút này anh ta đã sớm không còn khí chất kiêu căng cao ngạo ngày xưa, áo sơ mi đã đầy nếp nhăn, râu ria trên mặt thì đã lâu không cạo.



Trông cực kỳ chật vật.

"Mẹ, con ở bên cạnh mẹ lâu như vậy rồi, mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn con bị đưa vào trong tù sao?" Kỳ Chiến rống giận, đáy mắt là sự thù hận thấu xương.

Lâm Vy mím môi, không mềm lòng là giả.

Nhưng chuyện đến nước này, Kỳ Chiến đã sớm không còn đường có thể đi.

"Mẹ khuyên con một điều, con không phải đối thủ của Lý Thế Nhiên." Lâm Vy cảm thán.

"Con bị hãm hại!" Kỳ Chiến điên cuồng nói.

"Con thật sự phạm pháp." Lâm Vy cau mày.

Kỳ Chiến xị mặt, "Đó là do Lý Thế Nhiên buộc con! Nếu không thì sẽ không có nhà đầu tư nào tài trợ cho Kỳ Thị, mẹ, đều do mẹ cứ khoanh tay đứng nhìn Kỳ Thị."

Lâm Vy cụp mắt, ngồi trên ghế salông, sắc mặt càng lúc càng tái đi.

"Con muốn như thế nào."

"Giúp con rời khỏi Nam Thành."

"Thế lực của Lý Thế Nhiên trải rộng toàn thành phố, mẹ không có cách nào."

"Thật sao?"

Một giây sau, Kỳ Chiến đột nhiên lấy ra một con dao, bước một bước xa xông tới giữ Lâm Vy lại rồi kề mũi dao vào cổ bà.

"Mẹ, con muốn rời khỏi Nam Thành!"

Lâm Vy vẫn rất bình tĩnh, Kỳ Chiến là đứa nhỏ do bà dạy dỗ, bà thừa nhận là do mình dạy dỗ không nghiêm khắc, nên mới để anh ta biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

"Được, con ở đây chờ mẹ, mẹ sẽ lập tức sắp xếp."

"Ngay từ đầu như vậy không phải tốt hơn à." Kỳ Chiến cười gằn.

Chỉ là vẫn không thả Lâm Vy ra.

"Gọi điện thoại sắp xếp!" Anh ta ra lệnh.

Lâm Vy lấy điện thoại di động ra bấm số của trợ lý.

Máy bay tư nhân sẽ lập tức đáp xuống tầng cao nhất của biệt thự nhà họ Lâm, lúc này Kỳ Chiến mới buông bà ra.

Lâm Vy ngã xuống sô pha, nhìn Kỳ Chiến bằng ánh mắt đầy thất vọng.

"Đừng nhìn con như vậy, rời khỏi đây rồi con còn cần một khoản tiền." Kỳ Chiến uy hiếp.

"Được."

Giờ phút này, Lâm Vy không còn lựa chọn nào khác.

"Thế nhưng, cậu và tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ." Lâm Vy lạnh lùng nói.

Sau đó Kỳ Chiến chủ động nói.

"Rời khỏi Nam Thành, tôi sẽ không quấy rầy bà nữa." Kỳ Chiến nheo mắt lại.

Khi anh ta làm lại sự nghiệp, anh ta sẽ không trở về nữa.

Lâm Vy im lặng nhìn Kỳ Chiến đi từng bước lên sân thượng, máy bay tư nhân đã đến.

Cuộc gọi báo cảnh sát đã được kết nối, do dự chợt lóe lên trong đáy mắt, nhưng cuối cùng bà vẫn nói với lực lượng cảnh sát hướng đi của Kỳ Chiến.

Nhìn máy bay tư nhân đang dần bay lên, Kỳ Chiến thò đầu ra, "Mẹ, lần này chúng ta thật sự không còn quan hệ gì nữa rồi."

Trên mặt Lâm Vy không có cảm xúc gì, sau đó, bóng người quản gia vội vã chạy tới.

"Phu nhân, ngài bị thương rồi!"



Lâm Vy phục hồi tinh thần lại mới tìm dấu vết bị Kỳ Chiến đâm vào trên cổ.

"Không có gì."

"Hay là đến bệnh viện xử lý một chút đi!"

Lăng Thuần vừa đến bệnh viện Nam Thành đã nhận được cuộc gọi của quản gia nói rằng Lâm Vy bị thương.

Lúc này Hứa Như đang ở trong phòng bệnh cũng nghe thấy.

"Mẹ làm sao vậy?" Hứa Như lo âu hỏi.

"Kỳ Chiến đã tới biệt thự nhà họ Lâm ép buộc bà Lâm." Sắc mặt Lăng Thuần nghiêm túc.

"Để mẹ đến bệnh viện Nam Thành đi!" Hứa Như nói.

"Anh đã sắp xếp rồi, em không cần lo lắng."

Lúc này, trợ lý của Lăng Thuần ở bên ngoài gõ cửa.

"Lăng tổng, có tin tức vừa truyền đến, Kỳ Chiến đã bị bắt."

Nghe vậy, Lăng Thuần thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến Lâm Vy là người cung cấp manh mối.

"Theo dõi tình hình của Kỳ Chiến bất cứ lúc nào." Lăng Thuần dặn dò.

Hứa Như đang lo lắng cho Lâm Vy, Kỳ Chiến làm sao cô vốn không muốn biết.

Không bao lâu Lâm Vy đã đến bệnh viện, Hứa Như và Lăng Thuần đi qua phòng bên kia.

"Mẹ!" Nhìn máu trên cổ Lâm Vy, Hứa Như càng thêm lo lắng.

Bác sĩ nhanh chóng cầm máu, có điều sắc mặt Lâm Vy rất trắng bệch.

Hứa Như nắm tay bà, cảm nhận được mẹ đang run rẩy một cách rõ ràng.

"Không có chuyện gì đâu mẹ."

"Làm con lo lắng rồi, Hứa Như." Lâm Vy cười.

"Sao Kỳ Chiến lại đến nhà họ Lâm."

"Nó bẻ khóa cổng để đi vào, mẹ quay về vào lúc đó, bây giờ nó có lẽ đã bị bắt đi."

"Bác Lâm, Kỳ Chiến đã quy án, lực lượng cảnh sát đã xác nhận không thể bảo lãnh, có thể yên tâm rồi." Lăng Thuần ở một bên mở miệng nói.

"Không ngờ nó lại hận tôi như vậy." Lâm Vy trầm giọng nói.

Nhớ tới sự oán hận vừa nãy khi Kỳ Chiến uy hiếp mình, rốt cuộc bà cũng có hơi đau lòng.

Bà đã nuôi nấng anh ta từ nhỏ, đương nhiên là có tình cảm với anh ta.

Chỉ là tính cách của anh ta trở nên như vậy, cũng có một phần nguyên nhân do bà gây ra.

Hứa Như nắm lấy bàn tay run rẩy của mẹ, an ủi: "Nếu Kỳ Chiến phạm pháp thì là do anh ta tự đi nhầm đường."

"Lúc trước anh ta làm ra chuyện như vậy với Lý Tú Tú, mẹ không nên dung túng." Lâm Vy mất mát lắc đầu.

"Bác Lâm, đừng tự trách, chuyện đã qua rồi." Lăng Thuần cũng mở miệng nói.

Cách đó không xa, Lý Thế Nhiên nhìn ba người, hình ảnh này, rất giống người một nhà.

Sắc mặt anh trầm xuống, cực kì âm trầm.

Một lát sau, anh trở về phòng làm việc của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi