Với hai tay bị trói, Hứa Như không thể vùng vẫy được nữa, Lý Thế Nhiên rũ mắt xuống rồi lăn quả trứng ấm nóng vào mặt phải của Hứa Như, giọng nói của anh cũng trở nên dịu lại: “Có nóng lắm không?”
Hứa Như giờ đây nghiến răng nghiến lợi, Lý Thế Nhiên ở gần cô quá, không chỉ có quả trứng làm cô nóng mà cả cơ thể của Lý Thế Nhiên cũng như đang muốn đốt cháy cô.
Cô cảm thấy như nhiệt độ trong cơ thể mình đang bùng cháy nhanh chóng.
“Có!” Hứa Như bực bội nói.
Lý Thế Nhiên cau mày, đáy mắt anh lộ ra một sự quan tâm lo lắng.
“Kiên nhẫn đi, tôi sẽ giải quyết người phụ nữ đó.” Thanh âm Lý Thế Nhiên đột nhiên trở nên nghiêm nghị.”
Hứa Như đột nhiên run lên: “Lý Thế Nhiên, anh không được nhúng tay vào, đây là việc của tôi.”
“Việc của cô chính là việc của tôi.”
“Không phải.” Hứa Như phản bác.
Người đàn ông nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm, anh đưa quả trứng chạm vào khóe môi cô, cô liền hét lên vì nóng, ánh mắt cô mang theo chút oán trách.
“Cái miệng nhỏ này, không thể nói điều gì tôi thích nghe à?” Lý Thế Nhiên đặt quả trứng xuống rồi dùng tay xoa xoa cho cô.
“Vậy thì để Diệp Hạ Hạ nói cho anh nghe.” Hứa Như buột miệng nói.
Lời này đúng là rất sắc bén.
Lý Thế Nhiên cau mày: “Tôi ghét cô ta.”
“Vậy sao?” Vẻ mặt của Hứa Như viết đầy chữ không tin.
Lý Thế Nhiên véo cằm cô, ngữ khí ngập tràn khẳng định: “Mợ chủ Mộ, cô đang ăn giấm.”
“Tôi ghét nhất là ăn giấm, chua chết đi được!” Hứa Như giả vờ như không hiểu ý của anh.
.
Lý Thế Nhiên mỉm cười: “Tôi thích cô ăn giấm.”
“Tôi sẽ không ăn giấm vì anh.”
“Có ai nói gì đâu?’
Hứa Như sững sờ, khuôn mặt của Lý Thế Nhiên rất dịu dàng, trong một giây phút nào đó cô như đã bị say mê.
May mắn thay, anh đã quay người lại và ra ngoài rồi.
Mùi hương của Lý Thế Nhiên trong không khí dần tan biến, Hứa Như nằm sấp trên giường, hai bờ má cô bất tri bất giác đỏ ửng cả lên
…
Công ty dược Thiên Nhất.
Liên quan đến dự án hợp tác nghiên cứu và phát triển thuốc với Tần Thị, hôm nay Thiên Nhất nhận được thông tin, Tần Thị sẽ để cho Tần Nhi chịu trách nhiệm về dự án này.
Hơn nữa cô ta cũng chỉ rõ rằng muốn Thiên nhất phái một quản lý cấp cao có đủ tư cách để đến thương lượng với cô ta.
Hướng Hoằng ngay lập tức triệu tập một cuộc họp. Trước đó, vì Thiên Nhất đang trên bờ vực phá sản, nên có nhiều giám đốc điều hành cấp cao đã rời đi, bây giờ ý của Tần Thị đã nói rõ rằng họ không hài lòng với người phụ trách mà Thiên Nhất phái đến.
Ông ta cất giọng trầm thấp nói: “Dự án này sẽ do đích thân tôi theo dõi, còn Lưu Thanh và Hứa Như đi theo tôi”
Hứa Như gật đầu, nhưng hồn phách cô lại đang lang thang đâu đó, đầu óc cô bây giờ chỉ tràn ngập khuôn mặt vừa đẹp trai vừa gợi đòn của Lý Thế Nhiên mà thôi.
Lưu Thanh vội vàng kéo kéo tay áo cô, sau đó Hứa Như lập tức đi theo Hướng Hoằng đến văn phòng.
“Tối nay, Tần Nhi và tôi đã hẹn ăn cơm để thảo luận chi tiết, các cô cũng sẽ đi cùng tôi.” Hướng Hoằng căn dặn.
“Như, tối nay không phải cậu có việc à?” Lưu Thanh chớp chớp mắt với cô.
Cô không muốn Hứa Như đi gặp Tần Nhi.
Ánh mắt của Hướng Hoằng cũng hướng về Hứa Như.
“Tớ đã hoãn lại rồi, Tổng giám đốc Hướng, cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này, tối nay tôi sẽ đi.” Hứa Như mỉm cười, cô an ủi vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lưu Thanh, cô biết ý tốt của cô ấy, nhưng không cần phải vậy đâu.
Đây là nhiệm vụ của cô, cô không nên trốn tránh nó.
Sau khi rời văn phòng, Lưu Thanh bất giác thở dài: “Đây không phải là đi vào họng súng sao? Tớ sợ rằng Tần Nhi sẽ gây rắc rối.”
“Cô ta đã gây rắc rối nhiều rồi mà không phải sao? Thanh, nếu như tớ cứ trốn tránh cô ta, cô ta sẽ chỉ càng ỷ thế hiếp người thôi.”
Lưu Thanh mím mím môi, cô đương nhiên là hiểu ý của Hứa Như, nhưng cô chỉ lo…
“Cậu không được báo cáo hành tung cho Lý Thế Nhiên nữa đó.” Hứa Như đột nhiên lên tiếng.
Hôm qua Lý Thế Nhiên đến Tần Thị, cô lại không có báo với anh nên chỉ có thể là Lưu Thanh thôi.
Nghe điều này, Lưu Thanh liền mỉm cười: “Không ngờ, hình như Bác sĩ Lý thật sự quan tâm cậu lắm đúng không?”
Chí ít là vào ngày hôm qua, cô vừa nói Hứa Như xảy ra chuyện là anh ta lập tức chạy đến.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Hứa Như cau mày không tự nhiên, cô không hề thừa nhận.