HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

CHƯƠNG 431 EM CŨNG SẼ NHỚ ANH

Lý Thế Nhiên mím môi, trước giờ anh không quen đi giải thích, lúc này, anh cũng không mở miệng.

Trước kia Chu Nhiễm uy hiếp anh phải kết hôn với cô ta thì cô ta mới giúp Hứa Như rửa sạch nỗi oan sự cố chữa bệnh kia.

Mà sau đó, anh còn cần điều tra người đứng phía sau Chu Nhiễm nên tương kế tựu kế.

Chưa từng có giây phút nào anh nghĩ tới việc sẽ cưới Chu Nhiễm.

“Lý Thế Nhiên, vì sao lúc đó anh lại muốn cưới cô ta, là do anh thích cô ta sao?” Hứa Như căng thẳng, hỏi.

Đây là điều trước kia cô không muốn hỏi.

Rất sợ đáp án sẽ khiến cô thất vọng.

“Đám cưới kia, vốn dĩ sẽ không tổ chức.” Hồi lâu, Lý Thế Nhiên mới nói.

Hứa Như sửng sốt: “Thế nên, anh đã sắp xếp xong từ trước rồi?”

Vì sao người nhà của Chu Nhiễm lại dẫn người đi vào đúng ngày đám cưới, tất cả những điều này, cô tưởng rằng chỉ là trùng hợp.

“Ừ, tôi sẽ không cưới cô ta.”

“Vậy vì sao lúc đó anh lại đồng ý hôn sự đó?” Hứa Như nhỏ giọng hỏi.

Trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ, lẽ nào là vì cô?

Vừa khéo, lúc đó, Chu Nhiễm đã giúp cô.

Nhưng… Lúc đó cô căn bản không hề liên tưởng hai chuyện này lại với nhau.

“Tôi cần điều tra nhà họ Chu.”

“Vâng.”

“Đừng nghĩ lung tung nữa, chờ em xuất viện, chúng ta liền kết hôn lại.” Lý Thế Nhiên nói chắc chắn.

Hứa Như chu môi, dáng vẻ chống cự: “Không được, không thể qua loa như thế!”

“Qua loa?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

“Đương nhiên, lần trước kết hôn cũng vội vàng như thế, lần này thì không được.”

“Bà Lý muốn thế nào?”

“Không được gọi em như thế, em còn chưa phải là bà Lý!” Hứa Như nói nghiêm túc.

Lý Thế Nhiên cười: “Ừ, Như?”

Anh vẫn luôn nhớ tên mụ của Hứa Như.

Vừa nói xong, Hứa Như hơi thất thần một lát, trong ấn tượng của cô, cũng có một cậu bé gọi cô như thế.

“Như.”

“Hả?” Hứa Như nhìn người đàn ông trước mặt: “Được!”

“Nói cho tôi nghe xem, bà Lý muốn thế nào?” Lý Thế Nhiên nâng cằm cô lên.

“Chúng ta hẹn hò trước.” Hứa Như mặt mày nghiêm túc.

Đây là giai đoạn mà trước kia họ đã bỏ qua, nhưng bây giờ, cô muốn tiến tới từng bước một.

“Nghe theo em.”

Hứa Như liền tiếp tục tháo nhẫn xuống.

Cô đưa nhẫn cho Lý Thế Nhiên: “Chờ tới giai đoạn chúng ta đúnh hôn rồi lại đeo nhẫn lên.”

“Rất nhanh thôi.” Lý Thế Nhiên nhếch môi cười.

Hứa Như đỏ mặt, thấy Lý Thế Nhiên định nằm xuống, cô giật mình.

“Lý Thế Nhiên… Anh làm gì thế?”

“Đi ngủ.”

“Đây là phòng bệnh của em.”

“Bệnh viện này là của tôi.”

Hứa Như: … “Lưu manh!” Nào có thể như thế chứ!

“Còn chưa giở trò đâu.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên đầy ý cười, ôm lấy Hứa Như: “Ngủ đi, bạn gái.”

… Một tuần sau đó, Hứa Như vừa dưỡng bệnh, vừa tiếp tục chuẩn bị bài cho học kỳ mới.

Lo lắng về tiến độ bên phía Lý Thị, cô hỏi Lý Thế Nhiên: “Bên phía Lý Thị, anh đã tìm được người thay em chưa?”

Dù sao, hình như cô đã ở bệnh viện một tháng rồi.

Nhưng tiến độ nghiên cứu không thể kéo dài thêm nữa.

“Sau khi em xuất viện, vẫn muốn tới Lý Thị sao?” Lý Thế Nhiên lại nghiêm túc hỏi cô.

“Muốn.” Hứa Như gật đầu.

Ngoài lý do bản thân muốn học hỏi thêm, cô tới đó còn vì ở đó có thể nhìn thấy Lý Thế Nhiên.

“Tôi chưa sắp xếp đồng nghiệp khác qua đó, sau khi em xuất viện, sức khỏe hoàn toàn hồi phục thì có thể tới.”

“Lý Thế Nhiên, cảm ơn anh.” Hứa Như chân thành nói.

Sau khi cô nằm viện, Lý Thế Nhiên luôn ở bên cạnh cô.

Dường như cô đã làm lỡ quá nhiều thời gian của anh.

“Lúc nào anh về Lý Thị làm việc?” Hứa Như hỏi.

“Chờ em xuất viện.”

“Không cần lâu như thế đâu, mình em ở đây cũng được.”

“Em cảm thấy tôi sẽ yên tâm sao?” Lý Thế Nhiên sầm mặt lại.

“Có gì không yên tâm chứ?” Hứa Như lẩm bẩm.

“Bây giờ, tôi sẽ không rời khỏi em một bước.”

Hứa Như không khỏi mà nở nụ cười, cô cũng không muốn… Hôm sau, khi tỉnh dậy, giường bên người đã lạnh.

Lý Thế Nhiên không ở đây.

Hứa Như ngồi dậy, điện thoại ở bên cạnh có một tin nhắn messenger.

Là tin nhắn Lý Thế Nhiên gửi cho cô: Như, hôm nay tôi không ở bệnh viện, ăn uống đúng giờ, tôi sẽ nhớ em.

Hứa Như đọc từng chữ một, đọc đi đọc lại suốt 5 phút đồng hồ.

Như.

Hình như cô hơi thích Lý Thế Nhiên gọi cô như thế.

Soạn tin rồi lại xóa đi soạn lại vài lần, cuối cùng Hứa Như cũng trả lời 5 chữ: Em cũng sẽ nhớ anh.

Dường như tâm trạng của một ngày đều trở nên tươi vui vì tin nhắn này.

Lúc này, tại Lý Thị.

Lý Thế Nhiên đang họp, nhìn thấy tin nhắn, bờ môi mỏng hơi giương lên.

Các quản lý cấp cao lập tức quay mặt nhìn nhau, một tháng không gặp tổng giám đốc, sao dường như vừa về liền hơi khác… Nhừng đương nhiên là mọi người không dám nói.

Nhanh chóng xử lý xong những công việc còn lại trong tháng này, Lý Thế Nhiên nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Trong văn phòng, Lý Thế Nhiên đọc báo cáo mà Cao Bân đưa tới, vẻ mặt u ám.

Kỳ Thị tuyên bố phá sản vào sáng nay, nằm trong dự tính.

Nhưng Lý Hằng thì lại thành lập một công ty mới vào hôm nay, phạm vi kinh doanh gần như y hệt với Lý Thị.

Với thế lực của Lý Hằng, đương nhiên là không thể làm được tới bước này, trừ khi là phía sau anh ta có người chống lưng.

“Tổng giám đóc Lý, đây là thư mời mà Lý Hằng gửi tới, cuối tuần sau là tiệc rượu khai trương công ty mới của anh ta.”

Lý Thế Nhiên cười lạnh, hờ hững liếc mắt nhìn: “Thêm vào lịch trình, tôi muốn xem xem anh ta muốn làm cái gì.”

Dứt lời, anh tắt máy tính rồi rời khỏi văn phòng.

Cao Bân nhìn đồng ý, tổng giám đốc Lý mới chỉ ở Lý Thị được 2 tiếng… Gần đây gần như Lý Thế Nhiên không về Lý Thị, lãnh đạo cao tầng và cổ đông đã hơi bất mãn, đã sớm truyền tới tai Lý Thành.

Nhận cuộc gọi của ông nội, Lý Thế Nhiên không hề ngạc nhiên.

“Cháu dâu thế nào rồi?”

“Tất cả thuận lợi.”

“Vậy thì tốt, Thế Nhiên, đừng quên thân phận của cháu, chức vị ở đại học Lâm Hải và bệnh viện, cháu không chu toàn được.”

Nghe thế, Lý Thế Nhiên nhíu mày lại.

“Ông nội, cháu tự có chừng mực.”

Đương nhiên là Lý Thành hiểu ý, Lý Thế Nhiên đang qua loa cho có với ông ta.

“Cháu có chừng mực gì chứ? Cháu mà có chừng mực, sao lại còn nhận chức ở bệnh viện?”

“Ông nội, ông vẫn luôn biết rằng, cháu trước giờ không hề có ý nghĩ gì về Lý Thị.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên vẫn luôn rất bình tĩnh.

“Cháu cảm thấy cả cái nhà họ Lý còn có ai có tư cách ngồi vào vị trí này hơn cháu?”

“Cháu sẽ sắp xếp giám đốc chuyên nghiệp phù hợp.”

“Láo xược!” Lý Thành triệt để tức giận: “Lý Thị là cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lý chúng ta, tuyệt đối ông không cho phép giao nó cho người ngoài.”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, biết rõ tính của Lý Thành, anh không nói thêm gì nữa.

Mà chỉ nhàn nhạt nói: “Thành viên hội đồng quản trị sẽ không đổi, ông nội, tư tưởng của ông quá cứng nhắc rồi.”

Không nói thêm gì nữa, Lý Thế Nhiên ngắt máy.

Lý Thành tức giận ném điện thoại đi, dặn dò: “Lập tức đặt vé máy bay về Nam Thành cho tôi!”

… Một tuần sau là ngày Kỳ Chiến ra tòa, Kỳ Thị dính tới làm thuốc giả, là người nắm quyền của Kỳ Thị, anh ta nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Trước khi ra tòa, anh ta liên lạc với Lâm Vy, muốn gặp bà một lần.

“Kỳ Chiến, con còn có gì muốn nói?” Giọng điệu của Lâm Vy rất lạnh lùng.

Đối với đứa con trai do mình nuôi lớn này, bây giờ bà chỉ còn thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi