CHƯƠNG 436 LIẾC MẮT ĐƯA TÌNH
Lý Hằng đen mặt lại, không ngờ Hứa Như lại phản bác anh ta.
“Lý Hằng, hôm nay tôi tới, không phải là để anh nhục mạ người của tôi.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên rất lạnh lùng đáng sợ.
“Tôi nào có dám, chỉ là đùa mà thôi, em trai đừng coi là thật.”
Dù sao xung quanh cũng toàn là người quen, đương nhiên Lý Hằng cũng không thể trở mặt.
“Công ty mới của tôi vừa thành lập, em trai phải quan tâm nhiều hơn nha.” Lý Hằng chủ động nâng ly lên.
Lý Thế Nhiên mặt mày bình thản, cầm ly rượu lên, nhưng không chạm cốc với Lý Hằng mà ngược lại, tự mình uống cạn.
Bàn tay Lý Hằng cứng đờ giữa không trung.
Nhìn Lý Thế Nhiên xoay người đi ra xa, anh ta tức tới mức ném vỡ chiếc ly thủy tinh trong tay.
“Tổng giám đốc Lý, đừng tức giận, hôm nay là ngày vui.” Quản lý cấp cao ở bên cạnh vội vàng an ủi.
Nghe đồn anh em nhà họ Lý không hợp, xem ra tin này quả thật không phải là giả.
Lý Hằng sa sầm mặt mày, nhìn thấy bóng người áo đen quần đen đi từ cửa vào, lúc này sắc mặt mới đỡ hơn, chủ động đi tới đón.
“Cậu Chu.”
… Trước khi tới, Hứa Như cũng chưa ăn gì, vừa khéo giờ thấy đói, Lý Thế Nhiên bưng bánh ngọt tới cho cô.
“Sao lại cảm thấy em tới ăn chực nhỉ?” Hứa Như hơi buồn bực.
Nên ăn no rồi mới tới, giờ cả quầy đồ ăn chỉ có mỗi cô với Lý Thế Nhiên.
Đương nhiên, các quan khách khác đều đang bận nịnh nọt chúc mừng Lý Hằng.
“Quỷ ham ăn, lát nữa đưa em đi ăn lẩu.” Lý Thế Nhiên véo mũi cô.
Trong mắt Hứa Như đầy ý cười: “Em thật sự có thể ăn sao?”
Trong khoảng thời gian nằm viện, cô luôn duy trì ăn uống thanh đạm, nhạt nhẽo tới mức cô không có khẩu vị.
Bây giờ, ở đây bày đủ các loại đồ ngọt, quả thật là quá hấp dẫn vị giác của cô.
“Ừ, có thể ăn.” Lý Thế Nhiên gật đầu.
Hứa Như cắn một miếng bánh ngọt, vừa ngẩng đầu lên, một bóng người không hề xa lạ đi từ các đó không xa tới.
Chu Nhiễm?
Sắc mặt Hứa Như lập tức lạnh đi.
Vốn dĩ Lý Thế Nhiên đang ôm cô, cô cũng đẩy anh ra.
“Thế Nhiên.” Tối nay, Chu Nhiễm đã dày công trang điểm, lớp trang điểm hoàn mĩ không thể bắt bẻ gì, lễ phục màu lam nhạt phác họa ra dáng người duyên dáng của cô ta, thiết kế ôm ngực càng lộ ra đường nét hoàn hảo, khiến không ít quan khách đều nhao nhao chú ý.
Thế nhưng trong mắt cô ta chỉ có Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, tay lại ôm lấy Hứa Như, cường thế không cho cô vùng vẫy.
Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trong mắt Chu Nhiễm, cảnh tượng này hệt như hai người đang liếc mắt đưa tình.
Nụ cười trên mặt cô ta trở nên cứng ngắc.
Thế nhưng, vẫn kiên trì đi tới.
Nhưng Lý Thế Nhiên chưa từng nhìn cô ta.
Hứa Như hơi tức giận, nói: “Vợ sắp cưới của anh tới rồi.”
“Tôi và cô ta đã không còn hôn ước nữa.” Lý Thế Nhiên nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói.
“Ồ.” Hứa Như buồn bực không vui đáp lại.
Vốn dĩ tâm trạng cũng khá tốt, nhưng vẫn bị ảnh hưởng.
“Thế Nhiên, em có thể nói chuyện với anh không?” Chu Nhiễm đứng trước mặt Lý Thế Nhiên, giọng điệu dịu dàng.
Anh nhíu mày lại, giọng điệu thờ ơ: “Ừ, nói đi.”
Nghe thế, Chu Nhiễm liếc nhìn Hứa Như.
Đương nhiên cô hiểu ý của Chu Nhiễm, cô ta muốn nói chuyện riêng với Lý Thế Nhiên.
Nhưng Hứa Như mới không muốn cho cô ta cơ hội đó, kéo lấy Lý Thế Nhiên, không chịu rời đi.
Sắc mặt Chu Nhiễm rất khó coi, chỉ có thể ngượng ngùng mở miệng: “Thế Nhiên, chuyện trong đám cưới, em rất xin lỗi.”
“Cô Chu, chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì, cô không cần xin lỗi tôi.” Lý Thế Nhiên vẫn cứ mặt mày hờ hững.
“Em biết, mẹ em đã đưa ra yêu cầu hủy bỏ hôn ước, nhưng kết hôn là do hai chúng ta quyết định, em…”
Vành mắt Chu Nhiễm hơi đỏ lên, căng thẳng khiến cô ta nắm chặt lấy váy.
Cô ta tới cùng anh trai, mẹ cô ta không hề biết chuyện.
Là vì, có thể gặp được Lý Thế Nhiên, muốn nói rõ với anh.
Cô ta thật lòng muốn gả cho anh.
Thế nhưng, nhìn vào ánh mắt thờ ơ của Lý Thế Nhiên, cô ta nói càng ngày càng nhỏ đi.
“Chu Nhiễm, tôi sẽ không để bất kỳ người nào uy hiếp, tôi cũng rất ghét bị người ta uy hiếp.” Lý Thế Nhiên âm trầm ngắt lời cô ta.
Sắc mặt Chu Nhiễm lập tức tái đi.
Đương nhiên là cô ta nhớ, cô ta uy hiếp Lý Thế Nhiên nên mới có được cơ hội kết hôn với anh.
Cô ta tưởng rằng có thể khiến cho Lý Thế Nhiên thích mình.
Nhưng tất cả chỉ là cô ta tưởng vậy.
Bên cạnh Lý Thế Nhiên, vẫn luôn là Hứa Như.
Cô ta không khỏi bật khóc thành tiếng.
Đến Hứa Như cũng mềm lòng.
Diệp Phi Phi trước kia, Chu Nhiễm bây giờ, đều yêu Lý Thế Nhiên đến chết đi được.
“Thế nên, là em sai rồi sao?” Cô ta lẩm bẩm hỏi.
“Nếu không phải cô có giá trị, tôi sẽ không đồng ý kết hôn với cô, thế nhưng, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với cô.
Lời của Lý Thế Nhiên, khiến người khác rất tổn thương.
Chu Nhiễm nước mắt lã chã nhìn anh, tình yêu trong mắt dần dần biến mất, chỉ còn lại đau khổ.
“Là em quá ngu ngốc.”
Chu Nhiễm mất mát chạy ra xa, Hứa Như thu lại tầm mắt.
Nhìn người đàn ông hàm dưới căng cứng, tầm mắt của anh rơi vào một nơi cách đó không xa.
Bên cạnh Chu Nhiễm, là một người đàn ông cao lớn điển trai, áo đen quần đen, khí tức rất hít mắt.
Nhưng Hứa Như không biết anh ta là ai, cũng không quan tâm.
“Về đi.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như gật đầu, kéo Lý Thế Nhiên đi về phía cửa.
Vì chuỵên vừa rồi, cô cũng không muốn ở đây tiếp nữa.
Thế nhưng, một cô gái mặt đỏ bừng đi ngang qua, giống như đã uống khá nhiều rượu, loạng choạng đâm tới, Hứa Như không kịp lùi lại, đã bị cô ta hắt cho cả người toàn rượu vang.
“Xin lỗi… Tôi… Tôi không cố ý.” Cô gái lập tức xin lỗi.
Lúc này hơi tỉnh táo hơn, day huyệt thái dương, cô ta rất áy náy.
“Không sao, tôi đi thay lễ phục.” Hứa Như nhìn chiếc váy đã bị ướt hơn nửa, nhíu mày.
Lý Thế Nhiên đã lập tức cởi áo ngoài khoác lên người cô, nhưng lễ phục vẫn ướt sũng nhỏ nước xuống đất.
“Tôi có mang lễ phục dự phòng, mặc của tôi đi.” Cô gái mở miệng nói.
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, hình như bây giờ… ra ngoài trông cũng quá chật vật.
“Đi đi, tôi chờ em ở đây.”
Hứa Như đi theo cô gái kia, đi vào một con đường nhỏ bên ngòai, không có quá nhiều khách khứa.
“Tôi tên là Bạch Yên, còn cô?” Giọng nói của cô gái rất dịu dàng.
“Hứa Như.”
“Cái tên nghe thật quen.” Bạch Yên ngạc nhiên.
Hứa Như hơi sững sờ, rất chắc chắn là mình không quen cô gái trước mặt.
Tới phòng nghỉ, Bạch Yên tìm được túi của mình, lấy ra một bỗ lễ phục màu đen.
“Chắc là hợp, cô thay đi, tôi ra ngoài trước.”
Hứa Như thay đồ xong rất nhanh, thế nhưng, khi ra ngoài thì đã không tìm thấy bóng dáng của Bạch Yên.
Vừa rồi Bạch Yên dẫn cô tới, nhưng bây giờ trên hành lang có ba ngã rẽ, Hứa Như đã không nhớ rõ vừa rồi tới từ hướng nào.
Chỉ có thể cứ đi bừa một hướng trước.
Đi tới cuối đường, vốn tưởng là rẽ xong sẽ còn đường, nhưng lại là một cái ban công.
Một bóng người cao lớn đang hút thuốc.
Áo đen quần đen, cả người tỏa ra khí tức lạnh thấu xương, vô thức, Hứa Như dừng bước chân.
Ngừng một lát, cô quay lại đường cũ.
Thế nhưng, vừa quay lại, giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng.
“Còn nhớ tôi không?”
Hứa Như nhíu mày, ngước mắt lên, anh ta đã đi tới trước mặt cô.