HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

CHƯƠNG 442: DANH HOA CÓ CHỦ

Vì vậy là hai người đàn ông, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đi vào một phòng hai giường diện tích không lớn.

Đối với người trước nay quen ở phòng tổng thống mà nói, cũng không quá thích ứng.

Nhưng phòng ở đây đều có sắp đặt như vậy cả, căn phòng này đã là một loại đắt tiền rồi.

“Cho chúng tôi hai cái quần bơi.” Hướng Hoằng đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên.

Hai người vội vàng đến, thật sự là không có chuẩn bị.

Muốn đi vào suối nước nóng, quần áo nhất định phải thay.

Lý Thế Nhiên nhíu nhíu mày, đang gọi điện thoại cho Hứa Như, nhưng vẫn luôn trong trạng thái không ai nhận.

Hướng Hoằng nhanh chóng cầm hai cái quần bơi đi vào.

“Người ta đang ngâm suối nước nóng, điện thoại nhất định không ở bên cạnh.”

Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất âm trầm.

Nhìn quần bơi trong tay Hướng Hoằng, một cái là hoa hòe màu xanh lá, một cái màu đỏ thẫm.

“Anh cũng đừng chọn nữa, cái màu đỏ này đi.” Hướng Hoằng ném quần bơi qua.

Lý Thế Nhiên nhìn, chân dài bước về bên này: “Tôi muốn hoa hòe.”

“Lẳng lơ như vậy?” Hướng Hoằng cười cười.

“Ừ.”

Ít ra vẫn tốt hơn màu đỏ thẫm.

Lúc hai người đàn ông anh tuấn đẹp trai xuất hiện ở suối nước nóng, nhất định là tạo ra động tĩnh không nhỏ.

Cả khu vực suối nước nóng rất lớn, hành lang uốn lượn, thỉnh thoảng có đèn lưu ly trang trí, không khí lãng mạn đẹp đẽ.

Lý Thế Nhiên mặc áo choàng tắm, bóng dáng cao lớn hơi nghiêng ngồi xuống ghế dựa, không lâu sau có một người phụ nữ mặc bikini lại gần.

Đồi núi trập trùng, khí chất quyến rũ.

Vừa rồi cô ta đã khóa người đàn ông này rồi.

Bưng hai ly rượu đến, người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh Lý Thế Nhiên, đưa ly rượu qua: “Xin chào, tôi là Lộ Na, uống một ly?”

Lý Thế Nhiên nhíu nhíu mày, tâm tư đều ở trên người Hứa Như, người phụ nữ bên cạnh thấy anh không nói gì, cơ thể lại càng suồng sã sát lại gần.

Chỉ là khi đụng phải, cũng bị anh không chút lưu tình đẩy ra, người phụ nữ không đứng vững, cả người ngã vào suối nước nóng đằng sau.

“Bùm” một tiếng, thật sự quá chật vật.

Lưu Thanh và Hứa Như đương nhiên cũng chú ý đến, quay người lại, bóng người quen thuộc cách đó không xa cứ như vậy đập vào trong mắt.

Ánh sáng rất tối, ngọn đèn màu vàng cam chiếu lên ngũ quan anh tuấn của Lý Thế Nhiên, lại thêm mấy phần thần bí khêu gợi.

Anh như vậy, đẹp đến trí mạng.

Hứa Như nghe được tiếng trống ngực mình đập.

Nhưng mà…Sao anh lại ở đây.

Bây giờ…hơn phân nửa phụ nữ ở khu vực suối nước nóng đều nhìn về phía bên này, trong lòng Hứa Như có chút không vui.

Mặc dù Lý Thế Nhiên mặc áo tắm, nhưng anh ngồi xuống đó, cả người đều toát ra vẻ kiêu ngạo cao quý, ngũ quan sâu sắc anh tuấn, lúc không biểu tình cũng vô cùng mê người.

Chua.

“Như, đó là Lý Thế Nhiên?” Lưu Thanh nhìn không rõ lắm, chỉ là thuận miệng hỏi.

“Là anh ấy.” Hứa Như nói xong, muốn qua đó.

Nhưng Hướng Hoằng nhanh hơn cô đến bên cạnh Lý Thế Nhiên, anh ta đã sớm cởi áo tắm, phần nửa trên cơ thịt rõ ràng tạo thành một phong cảnh.

Vì vậy có phụ nữ muốn lại gần, nhưng Hướng Hoằng đều ngăn lại.

“Danh hoa có chủ, giải tán thôi.”

Hướng Hoằng ngồi xuống một bên khác, mở bình rượu đỏ ra.

“Hiếm khi đến, không ngâm suối nước nóng một chút sao?”

“Không có hứng thú.” Lý Thế Nhiên thản nhiên nói.

“Không đi xuống ngâm qua sao tìm được người phụ nữ của anh.” Hướng Hoằng nhấp ngụm rượu.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, trong suối nước nóng cả trai lẫn gái không ít, anh có bệnh sạch sẽ, trừ phi đặt phòng riêng, còn không tuyệt đối không xuống dưới.

Tầm mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ở môt góc bên phải suối nước nóng.

Cứ như vậy không xa không gần mà đối mắt với Hứa Như.

“Tìm được rồi.”

Đặt ly rượu xuống, Lý Thế Nhiên đi về phía Hứa Như.

Hướng Hoằng bán tín bán nghi, không lâu sau cũng nhìn thấy hai người.

Dù là Lưu Thanh đưa lưng về phía anh ta, nhưng anh ta vẫn nhận ra.

Hứa Như nhìn người đàn ông đi về bên này, khuôn mặt có chút ửng hồng.

“Như, đêm nay cậu không vứt bỏ mình chứ?” Lưu Thanh thân mật kéo tay của cô lại.

Hứa Như dừng một chút, cặp mi thanh tú nhíu lại.

Ý là: Rất khó nói.

Lưu Thanh tức giận nói: “Đáng ghét.”

“Được rồi, đêm nay nhất định sẽ ở với cậu, tớ còn sợ cậu bỏ tớ một mình đây.” Hứa Như làm bộ nén giận.

Đang lúc nói chuyện, Lý Thế Nhiên đã bước xuống suối nước nóng rồi.

Cô bây giờ cảm thấy may mắn vì xung quanh rất tối, bởi vì dáng người của Lý Thế Nhiên thật thật thật sự là, quá hoàn mỹ!

Hoàn toàn phù hợp với tỉ lệ hoàng kim, từng khối cơ thể như được cắt gọn hoàn mỹ, nửa đôi chân dài ngâm trong hồ nước, ngũ quan anh tuấn không thể bắt bẻ.

Con mắt Lưu Thanh cũng không nháy: “Như, bác sĩ Lý đúng là nam thần…”

Vừa dứt lời, cổ tay Lưu Thanh lập tức bị Hướng Hoằng bắt lấy, cả người bị anh ta xách lên bờ: “Lặp lại lần nữa?”

Anh ta giận dữ rồi.

Lưu Thanh cười hì hì, dựa vào trong ngực Hướng Hoằng, đâu dám nhìn lại.

Hướng Hoằng trừng phạt nhéo nhéo da thịt bóng loáng của cô ấy, trực tiếp ôm người đi!”

“A! Anh làm gì thế…”

Giọng Lưu Thanh bên tai càng lúc càng xa, Hứa Như nhíu nhíu mày, cho nên cô bây giờ có bị xem như là bị bỏ rơi rồi không?

Cái cằm đột nhiên bị nắm lấy, Lý Thế Nhiên đã đi đến trước mặt cô, nước nóng ướt át bao lấy hai người, Hứa Như cảm thấy càng nóng hơn.

“Đã đến vì sao không nói cho anh.” Giọng nói của anh trầm thấp, có mấy phần tức giận.

Hứa Như cắn cắn môi, rầu rĩ nói: “Anh đến cũng không nói cho em biết.”

“Là lỗi của anh.”

Không ngờ, Lý Thế Nhiên lại nói xin lỗi.

Hứa Như bất ngờ, nhất thời không biết nói gì.

“Sau này anh đi đâu, cũng báo cáo cho em, hử?” Anh cúi người, nhìn thẳng cô.

Tầm mắt Hứa Như không trốn tránh được nữa.

“À.” Vẫn rầu rĩ đáp lại như cũ.

“Anh là đến công tác sao?” Giọng điệu của Hứa Như nhu hòa đi một chút.

“Ừ, xử lý công việc với Hướng Hoằng.”

“Vậy đến ngâm suối nước nóng cũng là việc công sao?”

“Việc tư.” Lý Thế Nhiên trả lời.

“Sao anh biết em ở đây…”

“Hướng Hoằng nói.”

Tầm mắt Hứa Như chợt nhìn xuống, nhìn thấy cái quần bơi hoa hòe kia của Lý Thế Nhiên, ánh mắt ngây ra một lúc.

Cổ tay đột nhiên bị nắm, Lý Thế Nhiên đến gần hơn.

“Không có lựa chọn khác.” Anh giải thích.

Hứa Như không nhịn được “Phốc” một tiếng cười, cái quần bơi này mặc trên người Lý Thế Nhiên, ừm, dù sao người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.

“Em không chê.” Cô ôm lấy Lý Thế Nhiên, nhưng vẫn không nhịn được cười.

Lý Thế Nhiên ôm cô, Hứa Như nhích tới nhích lui trong lòng anh, hai người đều ướt, rất dễ bắt lửa.

Ánh mắt của người đàn ông càng lúc càng nguy hiểm.

Hứa Như vẫn chưa phát hiện ra, cúi đầu nói: “Cho nên, anh thật sự đến tìm em?”

“Ừ.”

“Em đã hứa với Lưu Thanh đêm nay ở với cô ấy.” Hứa Như nói.

Nghe vậy, ánh mắt của Lý Thế Nhiên lại trầm xuống.

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Như lên, lúc này, cô thấy rõ ánh lửa tỏa ra từ trong con ngươi sâu đen.

Tay cảm đến cơ ngực của anh, rất nóng.

Ý thức được cái gì đó, cô gần như là lập tức muốn rời khỏi suối nước nóng.

Nhưng mà đâu phải là đối thủ của Lý Thế Nhiên, dễ dàng bị anh bắt vào lòng, dựa vào cạnh suối hôn sâu.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi