CHƯƠNG 444: KHÔNG NÊN NHÚNG TAY.
Trên máy bay, Hứa Như không ngờ lại gặp Chu Thâm.
Vị trí của hai người chỉ cách một lối đi, bên trái Hứa Như là Lý Thế Nhiên, bên phải, chính là Chu Thâm.
Tháo kính mắt xuống, Chu Thâm nheo mắt lại, môi mỏng lộ ra chút vui vẻ: “Cô Hứa, lại gặp mặt.”
Hứa Như nhíu mày, không muốn trả lời lại người đàn ông này.
Chu Thâm cũng không giận, chào hỏi xong lại đeo kính mắt lên, gần như toàn bộ hành trình đều ngủ.
Chuyến bay cũng không dài, lúc xuống máy bay, Hứa Như lại có chút buồn ngủ rồi.
Lý Thế Nhiên dắt Hứa Như xuống máy bay, không thể tránh né đi qua bên cạnh Chu Thâm.
Anh ta đột nhiên nhạt nhẽo mở miệng: “Sếp Lý cứ đi về như vậy, đúng là đáng tiếc.”
Lý Thế Nhiên dừng bước, ánh mắt có chút lạnh.
“Nếu không phải là anh Chu giở trò quỷ, tôi làm gì phải lãng phí thời gian.”
“Anh không nên nhúng tay.”
Lời nói vừa dứt, Chu Thâm nện bước chân dài đi ra ngoài.
Lý Thế Nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Như, dần dần nắm chặt.
“Lý Thế Nhiên…” Hứa Như nhíu mày, có chút đau.
Sắc mặt căng cứng của Lý Thế Nhiên lúc này mới ôn hòa một chút, mặt không thay đổi rời khỏi khoang máy bay.
Vừa rồi Hứa Như căn bản nghe không hiểu ý tứ của đối thoại giữa hai người, nhưng nhìn khuôn mặt trầm xuống của Lý Thế Nhiên, nhất thời cũng không hỏi.
Quay về nhà họ Lâm, sắc mặt của Lý Thế Nhiên vẫn âm trầm như trước.
“Em về đây.” Hứa Như không nỡ nhìn anh.
Nhưng Lý Thế Nhiên vẫn nắm tay cô không buông ta.
Cảm xúc trong đáy mắt rất thâm trầm, Hứa Như nhìn không hiểu.
“Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra, thuốc cũng sắp uống hết rồi.” Anh hỏi.
Hứa Như gật đầu, nhưng mà nghĩ đến thứ thuốc kia, thật sự là rất khó nuốt, là thuốc pha nước uống, rất đắng.
“Thuốc này còn phải uống bao nhiêu lâu, em cảm thấy gần đây em cũng không có gì không thoải mái.”
“Một năm.” Lý Thế Nhiên nói.
Sắc mặt Hứa Như tái nhợt: “Vì sao, em cũng học y, phẫu thuật đã thành công rồi, cho dù thuốc kháng sinh cũng không cần phải uống lâu như vậy.”
Cô gần đây xem không ít bệnh án, sau khi phẫu thuật mở hộp sọ thành công, nếu như không có biến chứng bệnh, thì không phải uống thuốc dài ngày nữa.
Lý Thế Nhiên mím môi, không nói gì.
Anh một chút cũng không muốn lừa dối Hứa Như Nhìn gương mắt căng cứng của anh, trong đầu Hứa Như đột nhiên hiện lên gì đó.
“Có phải là phẫu thuật của em… không thành công?” Hứa Như không yên hỏi.
Lý Thế Nhiên nhìn cô, lắc đầu.
“Phẫu thuật rất thành công, nhưng mà tin anh, em bây giờ vẫn cần uống thuốc.”
Hứa Như nhìn anh, sắc mặt dần trầm xuống.
Trực giác, Lý Thế Nhiên cũng không nói thật.
“Em biết rồi.”
Dứt lời, Hứa Như có chút bực bội xuống xe, quay về nhà họ Lâm, cô gọi điện thoại cho Bạch Sơn, biến tình huống của mình thành tình huống của bạn mình hỏi thăm giáo sư.
Bạch Sơn cũng nghi hoặc với chuyện này, nên bảo Hứa Như đưa thuốc đến cho ông xem.
Xế chiều hôm đó, Hứa Như đến nhà giáo sư Bạch.
Không ngờ lại ở ngay cùng một khu biệt thự với nhà họ Lâm, mở cửa đương nhiên là một gương mặt quen thuộc — Bạch Yên.
“Hứa Như?” Bạch Yên rất bất ngờ, phục hồi tinh thần lại lập tức mở cửa.
Hứa Như nhớ tên Bạch Yên, Bạch Yên, Bạch Sơn, chẳng lẽ là cha con?”
“Là Hứa Như đến sao.” Trong phòng khách, tiếng Bạch Sơn truyền đến.
“Ba, Hứa Như chính là học trò của ba?” Bạch Yên hỏi.
“Ừ, Hứa Như, đến thư phòng của thầy.” Bạch Sơn nói với cô Chuyện Hứa Như phẫu thuật trước đó Bạch Sơn cũng không biết, ngoại trừ thân nhân và bạn bè quen biết, chuyện này cũng không có truyền đi.
Bạch Sơn nhìn thuốc này, sắc mặt có chút khó coi.
“Đây là thuốc cấm, khoa thần kinh và khoa não đã sớm không cho phép dùng thuốc này, bạn của em muốn dùng thuốc này, thầy cũng không nói rõ được là tình huống gì.” Bạch Sơn lắc đầu.
Dược hiệu của thuốc này quá rộng.
“Thuốc cấm…vậy nơi nào sẽ có thuốc này.” Hứa Như lầm bầm hỏi.
Lý Thế Nhiên sao lại kê loại thuốc này cho cô.
“Thầy biết, là một nơi gọi là trung tâm nghiên cứu phát triển dược phẩm Nam Thương, nhưng trừ chỗ này ra, những chỗ khác, thầy cũng không biết, tác dụng phụ của thuốc này không nhỏ, dùng thời gian dài sẽ nghiện, phải ngưng dùng.” Bạch Sơn lắc đầu.
Rời khỏi thư phòng, Bạch Sơn muốn giữ Hứa Như lại ăn cơm, Hứa Như lại không có tâm trạng, nói một số vấn đề học tập với Bạch Sơn rồi rời đi.
Bạch Yên tiễn cô đến ngoài cửa.
“Nếu như cô cũng ở gần đây, có rảnh có thể đến cùng với ba, mẹ qua đời sớm, ba rất cô độc.” Bạch Yên nói.
“Đương nhiên có thể.” Hứa Như cười cười.
Nhìn bóng lưng Hứa Như rời đi, nụ cười trên mặt Bạch Yên dần cứng ngắc.
Quay về nhà họ Lâm, Hứa Như tự giam mình trong phòng.
Đến giờ uống thuốc, cô lại trực tiếp ném số thuốc còn dư lại vào thùng rác.
Bực bội nằm trên giường, nhớ đến vẻ do dự chợt lóe lên của Lý Thế Nhiên, anh đến cùng…sao lại cho cô uống loại thuốc này.
Tìm được báo cáo kiểm tra của mình ở một bệnh viên khác, lại cẩn thận xem phim chụp của mình, Hứa Như không có đầu mối.
Tất cả kết quả báo cáo và biểu hiện bệnh của cô cũng không có gì khác thường.
Cho nên, đến cùng sao cô phải uống những thứ thuốc cấm sẽ gây nghiện này!
Hứa Như vô cùng…muốn khóc rồi.
Cô cho là mình đã khỏe rồi, mọi chuyện đều tốt hơn.
Nhưng chuyên lúc này lại làm cho cô càng trở nên mờ mịt, khả năng phẫu thuật không có thuận lợi, hoặc là, có chuyện ngoài ý muốn khác?
Không được, cô phải đi hỏi Lý Thế Nhiên cho rõ.
Vừa rồi Lý Thế Nhiên nói là phải về Lý thị, Hứa Như lại thuê xe đến.
Cô xem như là thực tập sinh Lý thị, quẹt thẻ vào tòa nhà, nhưng tầng cao nhất lại chỉ có một thư ký trực.
“Nếu như cô tìm Sếp Lý thì hôm nay anh ấy không đến.” Thư ký lễ phép nói.
Hứa Như nhíu mày, vừa đi vừa gọi cho Lý Thế Nhiên.
“Hả?” Lúc này, giọng điệu của Lý Thế Nhiên ôn hòa hơn không ít.
“Em muốn gặp anh.”
“Anh đến nhà họ Lâm đón em, đêm nay cùng ăn cơm ở nhà cũ đi.” Lý Thế Nhiên nói.
Hứa Như có chút do dự, cô muốn nói chuyện riêng với Lý Thế Nhiên, đáy lòng luôn có chút dự cảm không lành.
“Em ở Lý Thị.” Cô lẩm bẩm nói.
“Anh lập tức đến.”
Hứa Như ngồi ở tầng một Lý thị, thời gian từng phút từng giây qua đi, khủng hoảng trong lòng càng không ngừng phóng đại.
Không đến nửa tiếng, bóng dáng cao lớn của Lý Thế Nhiên từ ngoài cửa đi vào.
Hứa Như cúi đầu, lúc này cũng chỉ có thể xem mấy bộ phim nhảm để phân tâm.
Thế cho nên lúc Lý Thế Nhiên đi đến, cô cũng không phát hiện.
“Như.” Tiếng nói trầm thấp của anh rơi bên tai.
Hứa Như không có phòng bị ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng khắc sâu vào trong đáy mắt của Lý Thế Nhiên.
Cũng không để ý đây là Lý thị, cô không khống chế nổi tâm trạng ôm chặt cổ anh.
“Lý Thế Nhiên, anh nói cho em biết, em đến cùng là làm sao, anh cũng không cần phải lừa em…được không.” Giọng Hứa Như nức nở.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, dìu cô, vẻ mặt căng thẳng.
Nắm tay cô lạnh như băng, anh đưa cô vào trong trong chiếc xe màu đen dừng ở bên ngoài.
Hứa Như không nháy mắt nhìn anh.
“Như, em biết cái gì.” Lý Thế Nhiên nghiêm mặt.
“Thuốc em uống không phải là thuốc tiêu viêm bình thường, là thuốc cấm, sẽ nghiện.”
“Sẽ không nghiện, anh đã nghiên cứu phát triển thay đổi, loại thuốc này là dùng cho một con chip trong đại não của em, phải uống thuốc thường xuyên mới có thể ức chế nó khống chế thần kinh của em.”
Sắc mặt Hứa Như trắng bệch.
“Anh nói cái gì…”