CHƯƠNG 466
“Sự tiến bộ và cố gắng của em, anh đều thấy cả, bác sĩ Hứa, em xứng đáng.”
Bác sĩ Hứa.
Hứa Như thật sư thích Lý Thế Nhiên gọi cô như vậy.
Có thể có được sự thừa nhận của Lý Thế Nhiên, không có dễ đâu.
Tuy Lý Thế Nhiên nói như vậy, nhưng cờ thi đua Hứa Như vẫn treo ở văn phòng của Lý Thế Nhiên.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng, có bệnh nhân được đưa vào cấp cứu.
Hứa Như lập tức chạy qua phòng cấp cứu, giáo sư Bạch sau đó cũng tới.
Không ngờ bệnh nhân lại là Chu Nhiễm.
Hiện nay cánh tay và đùi của Chu Nhiễm đều không có sức, kèm theo tình trạng đau đầu phát sốt, Bạch Sơn phán đoán là đột quỵ, sau khi điều trị sơ bộ, bệnh nhân được chuyển tới phòng bệnh bình thường.
“Khó chịu quá…” Chu Nhiễm không có hôn mê, sau khi quay về phòng bệnh thì muốn cử động, nhưng căn bản lại không dùng sức được.
“Tình trạng cả người không có sức lực và đau đầu phát sốt sẽ dần dần chuyển biến tốt trong ba ngày, mấy ngày này bắt buộc phải nằm viện quan sát, không có vấn đề gì lớn.”
“Tôi tại sao lại đột quỵ chứ…” Chu Nhiễm lẩm bẩm.
“Một năm trước từng làm phẫu thuật não, khả năng miễn dịch cũng sẽ giảm đi dẫn tới bị nhiễm virus.”
Hứa Như ở bên cạnh ghi chép kỹ tình trạng, Bạch Sơn lại nói: “Trước đây cô là bệnh nhân của bác sĩ Lý, tốt nhất để cậu ấy kiểm tra lại cho cô.”
Nghe vậy, sắc mặt trắng bệch của Chu Nhiễm có chút màu sắc.
“Tôi lập tức đi thông báo cho bác sĩ Lý.”
Hứa Như nhìn cô ta lập tức cảm xúc tốt hơn nhiều, bất lực lắc đầu.
Bác sĩ Lý thật sự là thuốc thần.
Tối đó Hứa Như phải trông Chu Nhiễm, Lý Thế Nhiên biết thì chạy tới.
Trong vô thức, Hứa Như ngửi trên người anh có mùi rượu hay không.
Lý Thế Nhiên cưng chiều xoa đầu của cô: “Sao vậy?”
“Ừ, miễn cưỡng qua cửa.”
Đi vào phòng bệnh, ánh mắt của Chu Nhiễm tự nhiên là dính vào người Lý Thế Nhiên, không di dời.
Lý Thế Nhiên nhìn hồ sơ bệnh của cô ta, sắc mặt vẫn điềm nhiên như cũ.
“Bác sĩ Lý, cả người tôi không có sức lực, đầu cũng rất đau…” Giọng nói của Chu Nhiễm nũng nịu mềm mỏng, nghe mà khiến người ta nổi hết da gà.
“Bác sĩ Bạch đã kê thuốc cho cô, mấy ngày nay nằm viện quan sát, vấn đề không lớn.”
Dứt lời, Lý Thế Nhiên không định ở lại.
Tình trạng của Chu Nhiễm không nghiêm trọng, quá nửa là cô ta cố ý giả bộ.
“Lý Thế Nhiên, anh ở lại bên em có được không, ngộ nhỡ buổi tối em có chuyện gì…”
“Tôi sẽ ở đây.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Tối nay Hứa Như trực ban, anh cũng không định quay về.
Chu Nhiễm vừa nghe vậy thì vui vẻ muốn ngồi dậy, nhưng cô ta không đủ sức, lại té xuống.
Hứa Như lập tức đỡ cô ta nhưng lại bị Chu Nhiễm tức giận đẩy ra.
“Tôi muốn bác sĩ Lý trông tôi.”