CHƯƠNG 468
“Chu Nhiễm sao rồi?”
“Kêu anh hầu cô ta ăn cơm.” Lý Thế Nhiên hờ hững nói.
Hứa Như không nhịn được mà bật cười, Chu Nhiễm còn cho rằng Lý Thế Nhiên là vị hôn phu của cô ta sao!
“Em còn không có đãi ngộ này, cô ta nghĩ thế nào vậy!”
Nghe vậy, bước chân của Lý Thế Nhiên dừng ở trước mặt cô, đôi mắt đen hơi nheo lại.
“Nếu bạn gái muốn, anh rất vui lòng.” Giọng nói trầm thấp của Lý Thế Nhiên vang lên.
Hứa Như ngước mắt, một giây sau, nụ hôn nóng bỏng của Lý Thế Nhiên đã tới, vây cô không có chỗ thoát.
Bị anh đè lên sô pha, Hứa Như trợn to mắt, đối với những nụ hôn bất ngờ của Lý Thế Nhiên cô đều không chống đỡ được.
“Lý Thế Nhiên, em buồn ngủ rồi.” Khi cô sắp không thở được, anh mới tha cho cô.
Trong văn phòng có một chiếc giường gấp, các đồng nghiệp bình thường trực ban sẽ dùng để nghỉ ngơi.
Hứa Như nằm xuống, ở cùng một không gian với Lý Thế Nhiên, cô ngủ rất yên ổn.
Chỉ là khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì không phải ở văn phòng?
Mở mắt ra, cái đập vào mắt là không gian có chút quen thuộc.
Hứa Như dụi mắt, chiếc giường này rất mềm mại, không phải là giường gấp ở bệnh viện…
Lý Gia Uyển?!
Hứa Như cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, nhìn vị trí bên cạnh, lạnh lẽo.
Quần áo trên người vẫn là bộ tối qua, cô sao lại quay về rồi?
Cô còn phải trực ban! Phải chấm công!
Lý Thế Nhiên ôm cô về sao?
Trời ạ, cô tối qua đã ngủ say như chết…
Lúc phiền não, tiếng bước chân vang lên, cửa bị đẩy ra, bóng dáng dong dỏng của Lý Thế Nhiên đập vào mắt.
Hứa Như có hơi tức tối nhìn anh: “Lý Thế Nhiên, sao anh lại ôm em về rồi.”
“Anh không nỡ để em ngủ ở đó.” Lý Thế Nhiên thẳng thắn nói.
Tuy Hứa Như ngủ ở văn phòng, nhưng anh vẫn đau lòng.
Anh thậm chí từng nghĩ, xin bệnh viện cho Hứa Như không phải trực đêm nữa.
Quyền này, anh vẫn có.
“Sau này không trực đêm nữa.” Anh nói.
Hứa Như sốc: “Nhưng bệnh nhân của giáo sư Bạch, em phải trông.”
Ai kêu bên cạnh giáo sư Bạch… chỉ có một sinh viên là cô chứ.
“Anh sắp xếp một bác sĩ vào.” Lý Thế Nhiên chỉ cần một câu nói là xong.
“Anh đừng như vậy, em còn là sinh viên, chắc chắn phải thức đêm, nếu không mọi người sẽ nói em đi cửa sau.” Hứa Như lẩm bẩm.
Vốn quan hệ của cô và Lý Thế Nhiên không tính là khiêm tốn rồi, Bạch Sơn bình thường cũng rất khoan dung với cô, cô cảm thấy đủ rồi.
“Em là bạn gái của anh, Hứa Như, anh hy vọng em có thể ỷ lại vào anh.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Không muốn, tối qua chuyên cần của em phải làm sao, em bị anh hại chết rồi!” Cô phiền não, xuống giường định đi rửa mặt mũi, rồi mau chóng quay về trường.
Lý Thế Nhiên đi theo cô vào phòng tắm: “Chuyên cần của em vẫn bình thường.”