CHƯƠNG 472
Anh ta thở dài: “Thế Nhiên rất quan tâm cô, mấy việc đó đều là việc nhỏ.”
Cho nên, còn có thể vì cô mà làm ra chuyện lớn hơn nữa…
Trong quan điểm của Hứa Như, nếu như Lý Thế Nhiên thật sự tiếp quản Lý thị là bởi vì cô, vậy thì chuyện này là một vấn đề lớn.
“Anh của tôi đúng là một kẻ si tình.” Lý Tú Tú bất đắc dĩ nói.
“Tú Tú, em nhìn anh chút đi, anh theo đuổi em bao lâu rồi.” Tống Dự quay mặt của Lý Tú Tú qua.
Lý Tú Tú lè lưỡi, chọc anh ta: “Mới theo đuổi có ba năm, anh nói mà không thấy ngại hả.”
Hứa Như nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
Không bao lâu, Lý Thế Nhiên từ chối không ít khách, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Như.
“Tối nay ông nội thật sự rất vui.” Hứa Như nhìn nụ cười rạng rỡ của ông nội, trông ông có thần thái hơn trước kia rất nhiều.
“Ừm, ông ấy thích những trường hợp vui vẻ như thế này, lại có bạn bè đến thăm.”
“Tú Tú chuẩn bị thi cử rồi, em ôn tập đến đâu?” Lý Thế Nhiên hỏi cô ta.
Còn một tháng là Lý Tú Tú đã phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, khoảng thời gian này Tống Dự vẫn luôn phụ đạo cho cô ta.
“Đương nhiên là không thành vấn đề, em rất có lòng tin với mình đó.” Lý Tú Tú tự tin nói.
“Không hổ là người nhà họ Lý chúng ta.”
Lúc bữa tiệc sắp kết thúc, không nghĩ tới là Lý Hằng lại đến.
Lý Thành cũng không có mời Lý Hằng.
Nhìn thấy đứa cháu trai ngỗ nghịch Lý Hằng, sắc mặt của Lý Thành trở nên âm trầm.
“Ông nội, cháu đến đây tặng quà chúc thọ ông.” Lý Hằng bưng theo một hộp quà bước đến.
Lý Thành nhìn cũng chưa từng nhìn: “Cậu đi ra ngoài cho tôi.”
Đương nhiên là Lý Hằng không đi, mở hộp quà ra, là rượu mà Lý Thành thích nhất.
“Ông nội, chúc ông sống lâu trăm tuổi…”
“Tôi thấy là cậu ước gì tôi chết sớm một chút thì có.” Lý Hằng chưa nói xong, Lý Thành đã tức giận ngắt lời của anh ta.
Khách khứa xung quanh đã lần lượt rời đi, nhưng mà Lý Thành vốn dĩ đang đứng giữa phòng tiệc, động tĩnh này tất nhiên thu hút không ít người dừng bước.
Gần đây, Lý Hằng có tự mở một công ty, rõ ràng là đối nghịch với Lý thị. Hơn nữa, tình hình phát triển của công ty này cũng không tệ, Lý Thành lại càng tức giận hơn nữa.
“Ông nội, đương nhiên là cháu không có ý này rồi, cho dù ông không coi trọng cháu, thiên vị em trai, nhưng mà trong lòng của cháu, ông vẫn là ông nội mà cháu kính trọng nhất.”
Lý Hằng nói chuyện rất khéo léo, đưa món quà cho nhân viên phục vụ, dự định lại đỡ Lý Thành.
“Gần đây công ty của cháu vừa mới ra mắt một loại dược phẩm để làm dịu cảm xúc, ông nội, cháu cảm thấy ông rất cần.” Nói dứt lời, Lý Hằng dặn dò trợ lý mang thuốc lên.
Lý Thành lạnh lùng nhìn, tay vừa mới chạm vào thì liền trực tiếp ném đi.
“Bây giờ tôi nổi giận là do cậu kích thích đó, cậu cút ra ngoài cho tôi, cảm xúc này của tôi đương nhiên sẽ bình phục lại.”
Sắc mặt của Lý Thành dần dần trở nên tái nhợt, thở phì phò từng ngụm, tay chống cây gậy lại đang run rẩy.