CHƯƠNG 474
“Được rồi, bây giờ ông nội đã không sao rồi, Lý Thế Nhiên…”
Ở bên ngoài phòng bệnh, Hứa Như và Lý Thế Nhiên đứng ở hành lang, Lý Tú Tú ngồi ở bên giường nhịn không được mà cứ luôn khóc, Tống Dự an ủi cũng chẳng có tác dụng gì.
Cả nửa ngày, Lý Thế Nhiên mới sải bước đi vào.
Đôi mắt của Lý Tú Tú đẫm lệ, mơ hồ nhìn anh, Lý Thế Nhiên rút khăn tay ra lau sạch nước mắt cho em gái.
“Tống Dự, đưa Tú Tú về nhà đi, tối nay để tôi ở lại đây trông chừng cho.”
“Em không đi đâu, lúc nào ông nội mới có thể tỉnh dậy?” Lý Tú Tú khẩn trương hỏi.
“Tối nay sẽ tỉnh lại, đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, ông nội đã không sao rồi.” Lý Thế Nhiên nhíu lông mày, sắc mặt vừa rã rời lại căng thẳng.
Lý Tú Tú không chịu rời đi, đáng thương nhìn anh trai: “Em không đi đâu.”
“Gần đây em cứ thức khuya ôn tập đã tiêu hao sức khỏe, cứ để anh trông chừng ông nội cho.”
Lý Tú Tú rũ mắt xuống, lúc này, Tống Dự đã đẩy xe lăn đi ra ngoài.
“Thế Nhiên, nếu có chuyện gì thì lập tức thông báo cho chúng tôi.” Anh ta nói.
Lý Thế Nhiên gật đầu, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, anh ngồi xuống bên cạnh giường ông nội.
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên từ phía xa xa, cô cũng dự định ở lại đây.
Chỉ là Lý Thế Nhiên không cho cô có cơ hội này.
“Có Cao Bân đến đây, em về trường học đi.”
“Không được, em muốn ở lại đây.” Hứa Như kiên cường nói, cô ngồi xuống trên ghế sofa.
Lý Thế Nhiên đi đến gần cô, thấp giọng nói: “Anh chăm sóc cho ông nội là được rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi, nghe lời của anh.”
“Em không nghe, em muốn ở cùng với ông nội, ở cùng với anh.” Hứa Như mà cố chấp rồi, ai cũng không khuyên được cô.
“Lý Thế Nhiên, trừ phi anh cũng nghỉ ngơi cùng với em, nếu không thì chúng ta cứ ở đây trông chừng ông nội.” Hứa Như kiên quyết nói.
Từ xưa đến giờ chưa có người nào dám làm trái ý của Lý Thế Nhiên, ngoại trừ Hứa Như.
Anh thỏa hiệp.
Dặn dò Cao Bân cầm một cái chăn mỏng đến đây, anh đè Hứa Như xuống ghế sofa: “Em ngủ ở đây đi, anh ngồi ở bên cạnh ông nội.”
“Chúng ta thay phiên nhau.” Hứa Như nắm tay anh, cô không muốn để Lý Thế Nhiên thức đêm đâu.
Ai cũng đau lòng người còn lại.
“Như, em làm bạn với anh là đã đủ rồi, em ngủ đi.” Nói dứt lời, Lý Thế Nhiên đắp kín chăn cho cô, không cho cô giãy dụa.
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên mà không chớp mắt, giống như là bất cứ lúc nào Lý Thế Nhiên cũng có thể chống đỡ cả một bầu trời.
Cơn buồn ngủ ập tới, Hứa Như đã sớm buồn ngủ rồi, mí mắt càng ngày càng nặng. Lý Thế Nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô, trằn trọc một hồi lâu mới lui ra.
Cầm gói thuốc lá, anh đi ra hành lang, vừa mới đốt lửa, Lý Hằng ở cách đó không xa đã bước ra từ trong thang máy.
Lý Thế Nhiên gõ gõ tàn thuốc, vẻ mặt vô cùng hung tàn.
Lý Hằng cũng không để ý tới Lý Thế Nhiên, trực tiếp mở cửa đi vào trong phòng bệnh của Lý Thành.
Lại bị Lý Thế Nhiên chặn lại.
“Lý Thế Nhiên!” Lý Hằng tức giận nhìn anh.