CHƯƠNG 512
“Anh là đứa con riêng Lý Phàm sinh với người phụ nữ khác, anh không có tư cách thừa kế Lý thị.” Từng câu từng chữ của Lý Thành, vang vọng khắp toà nhà Lý thị.
Lý Hằng tái mặt, cả người sửng sốt.
Ngay cả Lý Thế Nhiên cũng rất bất ngờ, việc này, anh cũng chẳng hay biết gì.
Âm thanh ở bên dưới đều biến mất, tầm mắt nhìn về phía Lý Thành già nua.
Lý Thành cầm mic, từng câu từng chữ nói: “Lý Thế Nhiên mới là cháu ruột danh chính ngôn thuận của nhà họ Lý chúng ta, nó là người duy nhất có tư cách thừa kế Lý thị hôm nay, nó chính thức thừa kế Lý thị, nhậm chức chủ tịch tập đoàn Lý thị! Phụ trách tất cả mọi chuyện trong ngoài của Lý thị!”
Vừa dứt lời, cả người Lý Thành ngã xuống, cuối cùng cũng không chịu nổi.
Các phòng viên đều ùa lên, vệ sĩ lập tức chạy đến ngăn phóng viên lại, cục diện dần dần rối loạn.
Lý Hằng cũng bị phóng viên bao vây, trên mặt lộ vẻ tái nhợt, lời nói của Lý Thành vừa nói đối với anh ta mà nói là đả kích trí mạng.
Hứa Như bị phóng viên che khuất, căn bản không biết tình hình trên sân khấu, cho đến khi tiếng xe cấp cứu vang lên, Lý Thành bị đưa lên xe cấp cứu, Hứa Như lập tức thuê xe đuổi theo.
Bên ngoài phòng cấp cứu, dáng người cao lớn của Lý Thế Nhiên dựa vào tường, đáy mắt lạnh như băng.
Nhìn thấy Hứa Như, anh đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, hơi thở lạnh như băng trên người anh truyền đến, Hứa Như biết, anh đang sợ.
“Lý Thế Nhiên, ông nội sẽ không sao.”
Lý Thế Nhiên vẫn không nói gì, ôm Hứa Như, giống như là ôm tất cả hy vọng.
Nửa tiếng sau, Lý Thành chuyển sang phòng bệnh thường, nhưng mà tình trạng suy tim của ông đã rất nghiêm trọng, tác dụng của thuốc đã vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể dựa vào khống chế tâm trạng mà chậm rãi điều chỉnh.
Lý Tú Tú và Tống Dự cũng chạy đến, biết ông nội không sao mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên ngoài bệnh viện có không ít phóng viên, đều là bát quái chuyện hôm nay Lý Thành lên tiếng tuyên bố là thật hay không, Lý thị hiện đang không có ai đứng ra làm rõ, phóng viên bên ngoài đã sớm tạo không biết bao nhiêu chuyện xưa.
Mặc dù đã có bên quan hệ xã hội xử lý, nhưng mà chuyện vẫn truyền ra ngoài.
“Như, anh đưa em về trường trước.” Lý Thế Nhiên ôm cô rời đi từ bãi đỗ xe ngầm.
“Anh là ở lại bệnh viện, hay đến Lý thị?” Hứa Như ân cần hỏi.
“Anh đến Lý thị, buổi tối lại đến thăm ông nội.”
“Được, vậy anh có việc gì thì phải nói cho em, em lo lắng.”
Quay về Lý thị, Lý Hằng còn chưa đi, đứng ỳ ở hiện trường buổi họp báo.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên trở lại, anh ta lạnh như băng nhìn anh.
Lý Thế Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng Lý Hằng đã nhanh chóng chạy đến, chặn anh lại.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Lý Thế Nhiên gật đầu, hai người cùng đi đến văn phòng tổng giám đốc.
“Ông nội nói là thật sự?” Lý Hằng lạnh giọng hỏi.
“Ông nội sẽ không nói đùa những chuyện này.” Lý Thế Nhiên châm điếu thuốc, nhưng mà chỉ kẹp lấy, không hút.
“Cậu đã sớm biết chuyện gì?”
“Tôi không biết.”