CHƯƠNG 520
Lạnh lùng nheo mắt lại, anh trầm giọng nói: “Cút ra ngoài!”
Đương nhiên là Chu Nhiễm ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của anh, ngược lại còn đến gần hơn nữa, cuối cùng còn ôm lấy Lý Thế Nhiên.
“Anh nóng quá, Thế Nhiên, để em giúp anh một chút, có được không?”
Gương mặt tuấn tú của Lý Thế Nhiên căng cứng, ánh mắt nhìn Chu Nhiễm cũng nổi lửa.
Nắm chặt tay lại, trong đầu anh đột nhiên nhớ đến ly rượu mà nhân viên phục vụ vừa mới đưa cho.
“Là ông nội kêu cô đến đây?” Lý Thế Nhiên không trả lời cô ta, ngược lại trầm giọng hỏi.
Chu Nhiễm bị khí tức lạnh lẽo của Lý Thế Nhiên làm cho giật mình, hơi sợ hãi.
Nhưng mà nghĩ tới đều đã đi đến bước này rồi, cũng không thể lãng phí được.
“Là do tự em muốn đến, Thế Nhiên, bây giờ anh đã là chủ tịch Lý thị, người phụ nữ ở bên cạnh anh nhất định phải xứng với anh.”
“Cô dựa vào cái gì mà cho rằng mình xứng với tôi?” Lý Thế Nhiên đánh gãy lời cô ta.
“Em là cành vàng lá ngọc ngà họ Chu, chỉ có em mới xứng với anh.”
Lý Thế Nhiên cười lạnh một tiếng, nắm chặt cằm của Chu Nhiễm, hung hăng đẩy cô ta, cô ta liền chật vật ngã xuống đất.
Dây áo ngủ trên người cô ta rất lỏng lẻo, lúc này đã tụt xuống khỏi vai cô ta, da thịt bóng loáng trắng nõn trông vô cùng hấp dẫn.
Chỉ là ánh mắt của Lý Thế Nhiên chưa từng rơi ở trên người cô ta.
Mắt thấy Lý Thế Nhiên đi ra ban công, Chu Nhiễm lập tức chạy tới ôm chặt lấy anh từ phía sau.
“Thế Nhiên… ngay cả lời nói của ông nội mà anh cũng không nghe nữa à, ông ấy cũng hi vọng là em có thể gả cho anh.”
Lúc nãy, cô ta có thể nhận ra được Lý Thành đối xử với cô ta khá là vừa lòng.
Mặc dù không biết ông ta và anh trai đã thỏa thuận gì với nhau, nhưng bọn họ đã đưa cô ta đến đây, kêu cô ta nhất định phải ngủ với Lý Thế Nhiên.
Nhưng chỉ cần người đó là Lý Thế Nhiên, vậy là đã đủ rồi.
“Đó là ý của ông nội tôi, không phải ý của tôi.” Lý Thế Nhiên mặt không đổi sắc.
Cho dù có bị bỏ thuốc, sức kiềm chế của anh vẫn tốt đến kinh người.
Có thể đẩy tay của Chu Nhiễm ra dễ như trở bàn tay, sự hung ác nham hiểm lan tràn trong mắt của người đàn ông: “Chu Nhiễm, tôi lặp lại một lần nữa, cút đi!”
Đây là lần đầu tiên Chu Nhiễm nhìn thấy Lý Thế Nhiên tức giận như thế, trong mắt của anh là cảm xúc chán ghét cô ta.
Nhưng mà… đây chính là cơ hội duy nhất của cô ta.
“Em không đi, Lý Thế Nhiên, tối nay anh là của em.”
Nói xong, không cam tâm lại ôm lấy người đàn ông, kiễng chân lên muốn hôn anh.
Chỉ là Lý Thế Nhiên lại hất cô ta qua một bên, đầu của Chu Nhiễm đập vào ghế, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Ngước mắt nhìn lên, đã nhìn thấy Lý Thế Nhiên đi ra ban công.
“Thế Nhiên…”
Cô ta muốn chạy đến, nhưng mà đầu đau quá… thật sự rất đau…