HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Chỉ là Lý Thế Nhiên hỏi như vậy, Hứa Như lạnh lùng đáp: “Em chỉ không muốn anh ảnh hưởng đến công việc của em.”

“Em là vợ anh.” Lý Thế Nhiên trầm giọng.

“Chỉ là một thân phận hữu danh vô thực.”

Lời vừa nói ra, Lý Thế Nhiên đột ngột ôm ngang người cô, Hứa Như kinh hô, chỉ có thể ôm lấy cổ anh.

Cô bị ném lên giường lớn, thân ảnh cao lớn của Lý Thế Nhiên áp xuống, con ngươi lạnh lẽo.

“Nếu bà Lý không vui, vậy anh có nên làm chuyện gì đó để chứng thực quan hệ vợ chồng của chúng ta không?” Lý Thế Nhiên nói xong, bàn tay thuôn dài tiến sát đến ngực Hứa Như.

Ngay lập tức, khuôn mặt Hứa Như đỏ ửng, đưa chân lên muốn đá anh.

Lý Thế Nhiên sớm đã dự liệu được, một cánh tay khác giữ chặt lấy mắt cá chân của cô, Hứa Như nhất thời không thể phản kháng.

Hơn nữa tay anh còn đang bị thương, Hứa Như không dám dùng lực.

“Em không phải có ý này!” Hứa Như thở hổn hển.

“Vậy là ý gì?” Lý Thế Nhiên tâm trạng vô cùng tốt hỏi lại cô.

“Giữa chúng ta, là quan hệ không làm phiền lẫn nhau.” Hứa Như nhẹ giọng đáp.

“Cùng anh đi công tác là yêu cầu của công ty, không phải của anh.” Lý Thế Nhiên ngồi dậy, sự giận hờn trong nháy mắt chợt lóe lên.

Hứa Như nhíu mày, trong lòng khó tin.

“Anh là ông chủ, anh nói được là được, không phải sao?” Cô nhìn anh.

“Vậy em nên biết em cơ bản không có quyền từ chối.” Lý Thế Nhiên cười lạnh, cả người có chút âm hiểm.

Hứa Như hơi run lên, đây rõ ràng là đang uy hiếp.

Nhưng mà ai bảo cô chỉ là một nhân viên quèn chứ.

Cô bước xuống giường đi vào phòng thay đồ, rất nhanh liền tiếp tục giúp Lý Thế Nhiên thu dọn hành lý, đồng thời cũng thu dọn cả hành lý của mình.

Cứ coi như là vì công việc đi.

Lý Thế Nhiên nhìn cô, Hứa Như rõ ràng đang tức giận, nhưng anh cảm thấy bản thân mình không làm gì sai.

Anh muốn có cô ở bên, cô nhất định phải ở bên cạnh anh.

Buổi tối ngày hôm sau, máy bay hạ cánh xuống nước B.

Lý Thế Nhiên không mang theo người khác, chỉ có Hứa Như đi theo anh công tác.

Khi đến khách sạn, Lý Thế Nhiên chỉ lấy một phòng tổng thống.

“Nhân viên phải ở cùng ông chủ sao?” Hứa Như không vui.

“Vợ phải ở cùng chồng.” Lý Thế Nhiên trầm giọng đáp.

“Em hiện tại chỉ là trợ lý của anh.” Hứa Như trừng mắt nhìn anh.

“Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của chúng ta, bà Lý, em tan làm rồi.” Lý Thế Nhiên cong môi cười.

Hứa Như không nói gì.

Chỉ là sau khi lên phòng, Lý Thế Nhiên cũng không nghỉ ngơi, ở trước mặt bày không ít văn kiện hội nghị, ngày mai anh phải diễn thuyết cho nên hiện tại đang chuẩn bị tài liệu.

Hứa Như tự nhiên cùng phải cùng anh làm việc, nhìn thời gian đã là sáng sớm rồi.

Cô không nhịn được mà ngáp một cái.

Lý Thế Nhiên ngước mắt lên: “Đi ngủ trước đi.”

“Không được!” Hứa Như nhíu mày, cấp trên còn chưa ngủ, cô nào dám ngủ chứ.

“Nghe lời, anh tối nay không có thời gian ngủ.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

Hứa Như nhìn anh, rồi lại nhìn đống tài liệu chất cao như núi trước mặt, mới ngày đầu tiên mà Lý Thế Nhiên đã phải vắt cạn kiệt sức lực như vậy sao…

“Em ở cùng anh.” Lời vô tình nói ra khỏi miệng, Hứa Như vẫn ngồi trên ghế sô pha như cũ.

Người đàn ông ngước mặt lên nhìn, đột nhiên ôm ngang người cô bước vào phòng, sau khi bước ra liền khóa cửa lại.

Hứa Như chỉ có thể ngây ngốc trong phòng.

Tình cảm ấm áp đang lan tỏa trong lòng.

Đặt đồng hồ, Hứa Như đúng bảy giờ liền tỉnh dậy, cửa phòng đã được mở ra, Lý Thế Nhiên ở trong phòng khách nằm nửa người trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Hứa Như không dám làm phiền anh, đánh răng xong liền nhìn lịch trình của ngày hôm nay, thời gian sắp đến mới gọi anh dậy.

“Bác sĩ Lý.” Cô nhẹ giọng gọi anh.

Lý Thế Nhiên chưa tỉnh lại, cô có chút gấp gáp, khuôn mặt dựa sát vào anh. Cô đang định vỗ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng tay vừa đưa lên, Lý Thế Nhiên đột ngột mở mắt.

Cô không kịp phòng bị liền bị anh hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi