HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Tâm tình lạnh lẽo của Lý Thế Nhiên ngay tức khắc tiêu tan đi không ít, môi mỏng khẽ nhếch lên.

”Là em nói đấy nhé.” Đáy mắt Lý Thế Nhiên trở nên nóng bỏng.

Hứa Như vẫn không hiểu được ý tứ trong mắt anh, mãi cho đến lúc trở về biệt thự, cô bị anh đặt dưới thân.

”Bà Lý, anh là của em, phải không?” Giọng nói của anh mập mờ không rõ.

Hứa Như nhịn không được mà run rẩy, nghĩ muốn lắc đầu nhưng đối mặt với ánh mắt của Lý Thế Nhiên, ma xui quỷ khiến thế nào lại thành gật.

”Ngoan.”

Kết quả là, cô bị anh lăn qua lăn lại đến tận sáng hôm sau.

Rốt cuộc thì cô chọc phải con sói này lúc nào cơ chứ…

Cuối tuần hai người làm tổ ở nhà, Hứa Như bị anh làm cả đêm, ngày hôm sau chỉ có thể nằm trên giường.

Lý Thế Nhiên bưng bữa sáng tiến vào, khóe miệng mang theo ý cười: ”Thể lực của bà Lý có chút không theo kịp.”

Hứa Như trừng mắt tức giận nhìn anh: ”Là anh quá mạnh mẽ!”

”Ừ, có thoải mái không?” Lý Thế Nhiên tiến lại gần, trong mắt lại sáng lên.

Hứa Như lui lại theo bản năng, gắt gao bọc thân thể nhỏ gầy của mình lại.

Thoải mái…

Là rất thoải mái…nhưng sau đó thực sự rất mệt.

”Sau này đều sẽ cho em ăn thịt.”

Mặt Hứa Như đỏ lên, người đàn ông này trong mắt người khác là vẻ nhã nhặn cấm dục, nhưng sao lúc ở trên giường…đúng là uy lực khắp nơi vậy.

”Ăn nhiều sẽ ngấy.” Hứa Như tức giận nói, sau đó nhận lấy bữa sáng.

”Vậy thì thay đổi nhiều kiểu.” Lý Thế Hiên hôn lên má cô.

Hứa Như:…

Buổi tối Hứa Như nhận được điện thoại của Lưu Thanh, cô ấy khóc, Hứa Như cực kỳ đau lòng, lập tức đi tìm cô ấy.

Lý Thế Nhiên từ trong thư phòng đi ra, lúc này anh đang đeo một cặp kính không gọng, tao nhã tuấn tú.

”Đi đâu thế?” Anh nhíu mày.

”Hình như Thanh Thanh xảy ra chuyện rồi, em muốn đi tìm cô ấy.”

”Ở đâu?”

”Quán bar 0 độ.”

Lý Thế Nhiên nghiêm mặt dặn dò: ”Không được uống rượu.”

”Biết rồi ạ.”

Đêm khuya, quán bar vừa mới mở cửa, vô cùng náo nhiệt.

Hứa Như rất nhanh tìm được Lưu Thanh ở một chỗ ngồi trong góc, cô ấy không uống rượu, chỉ là vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nước mắt không ngừng rơi xuống.

”Thanh Thanh, sao thế?”

Hứa Như ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía tin tức trên điện thoại, nhất thời liền hiểu ra.

Màn hình hiện lên tin tức hôm nay Hướng Hoằng ra vào khách sạn với một cô người mẫu nào đó, bị nghi ngờ là bạn gái.

”Cô ấy rất đẹp đúng không?” Lưu Thanh khổ tâm nói.

Thì ra phải xinh đẹp như vậy mới có thể làm bạn gái của Hướng Hoằng.

”Không đẹp.” Hứa Như trực tiếp đoạt lấy điện thoại của cô ấy.

”Như Như, mình mệt mỏi lắm, mình không muốn như thế này nữa.” Lưu Thanh dựa lên vai cô, cất giọng suy sụp.

”Vậy thì thoát khỏi nó đi, Thanh Thanh, đừng để mình chịu uất ức nữa.”

Lưu Thanh luôn là nữ hoàng trong cuộc sống của chính cô ấy, nhưng từ sau khi qua lại với Hướng Hoằng, cô ấy càng ngày càng thay đổi.

”Cậu có người nào tốt giới thiệu cho mình không?” Lưu Thanh thuận miệng hỏi.

Trong đầu Hứa Như không khỏi nhớ đến Kỳ Chiến, nhưng nhanh chóng lắc đầu, vẫn là bỏ qua anh ta đi.

Nhưng không ngờ, vừa nghĩ đến anh ta thì anh ta xuất hiện.

Kỳ Chiến vừa bàn xong việc với bạn mình, lúc đi qua đây thì thấy Hứa Như, bước chân dừng lại.

”Hứa Như, chúng ta thật có duyên.” Kỳ Chiến trái lại vô cùng quen thuộc mà ngồi xuống.

Đáy mắt Hứa Như hiện lên một tia kháng cự.

Lưu Thanh thì mở to mắt: ”Đây là trai đẹp đó!”

”Thật tinh mắt! Đêm nay để trai đẹp mời em uống rượu nhé!” Dứt lời, Kỳ Chiến gọi thêm một đống bia đến.

”Như Như, cậu mau giới thiệu đi!” Lưu Thanh có chút phấn khởi.

Nhưng Hứa Như có thể nhìn ra cô ấy càng như vậy, thực ra trong lòng càng cảm thấy mất mác.

Nếu Kỳ Chiến có thể khiến cô ấy chú ý sang chuyện khác, vậy thì cũng tốt.

”Kỳ Chiến, Lục Thanh.”

”Qủa thực là người cũng như tên, rất ngọt ngào.”

Cái miệng này của Kỳ Chiến thật biết cách nịnh người mà.

Không bao lâu đã khiến cho Lục Thanh cười lớn.

”Như Như, sao đối tượng xem mắt của cậu lại ưu tú như vậy? Mẹ của cậu đã nạp bao nhiêu vào tiền phí hội viên thế!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi