HÔN NHÂN ĐỈNH CẤP

Hứa Như dựa vào lòng anh, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cô nhìn bàn tay của mình, đôi tay đó giống như là đều bị nhuốm máu rồi vậy.

Vừa nãy, Tần Nhi chảy rất nhiều máu.

“Nếu như…cô ta thật sự xảy ra chuyện…” Hứa Như lắc đầu, tầm mắt trở nên lờ mờ.

Lý Thế Nhiên nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: “Tất cả đã có anh rồi.”

Chỉ cần có anh thì anh sẽ không để em xảy ra chuyện.

Phòng cấp cứu, một tiếng sau, Tần Nhi bị đẩy ra ngoài.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, sắc mặt nghiêm trọng: “Người lớn không có nguy hiểm gì nhưng đứa bé đã bị sảy rồi.”

Nghe vậy, cả người Trần Minh Thành liền lùi bước lại, dưới đáy mắt chở đầy những sự không dám tin.

Cảnh tưởng Hứa Như đẩy ngã Tần Nhi khi nãy chợt hiện ra trước mắt, là cô ta.

Một sự nặng nề lan toả ra trong đáy lòng anh.

Tần Nhi được sắp xếp đến một phòng bệnh phổ thông, Trần Minh Thành ở bên cạnh trông chừng cô ta, sắc mặt của cô trắng bệch đến đáng sợ.

“Nhi.” Anh lẩm bẩm, sự căm hận dưới đáy mắt hiện lên rất đậm.

Tần Nhi yếu đuối mở mắt ra: “Bé cưng sao rồi.”

“Xin lỗi.” Trần Minh Thành rũ mắt xuống, hai bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Tần Nhi nhắm mắt lại, kết quả vẫn là như thế.

Nhưng mà cũng may có cú đẩy này của Hứa Như, mấy ngày trước đây cô ta đã kiểm tra ra mình mang thai ngoài tử cung rồi, sau đó cô ta bắt đầu uống thuốc phá thai mãn tính, còn hôm nay, cô ta đã uống một lượng thuốc lớn nhất.

“Chúng ta sẽ còn có con nữa.”

“Chuyện lần này anh sẽ truy cứu đến cùng.” Trần Minh Thành nắm lấy tay cô ta.

Tần Nhi cất giọng hỏi với vẻ mặt vô tội: “Hứa Như quả nhiên là rất hận em, nhưng em chưa làm gì với cô ta cả mà, cho nên hay là bởi vì anh?”

“Cho dù có phải hay không, anh cũng sẽ không tha cho cô ta đâu, đó là một sinh mạng mà, cô ta làm sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ, cô ta đã sớm không còn là Hứa Như mà anh quen biết nữa.” Trần Minh Thành lạnh lùng nói.

“Cũng phải, cô ta đã thay đổi rất nhiều rồi, thay đổi đến mức chúng ta đều không quen nữa, em cũng không ngờ cô ta lại ác độc đến mức muốn đẩy ngã em như vậy.” Tần Nhi giả vờ bày ra vẻ mặt vô tội.

Bên kia, sau khi biết tin Tần Nhi sảy thai, sắc mặt Hứa Như liền trắng bệch.

Cô đẩy Tần Nhi cũng không phải là cố ý, hơn nữa sức lực cũng không mạnh, làm sao có thể…sảy thai được?

Sắc mặt của Lý Thế Nhiên đen sầm, anh ngay lập tức căn dặn Lý San bước vào, anh phải lấy được tất cả bệnh án sau khi Tần Nhi mang thai.

Anh nắm lấy tay Hứa Như, giọng điệu trầm thấp nói: “Đừng nghĩ lung tung, chuyện này không liên quan đến em, có biết chưa?”

Hứa Như rũ mắt xuống, tâm trạng rốt cuộc vẫn khó mà bình tĩnh lại được.

Trong hành lang, Trần Minh Thành đưa khuôn mặt âm u nhìn Lý Thế Nhiên và Hứa Như đang định rời khỏi ở kia.

“Hứa Như, trả con lại cho tôi!”

“Anh Trần, mong anh đừng nói bậy.” Thanh âm của Lý Thế Nhiên cũng cực kỳ sương giá.

“Tôi không có nói bậy, nếu không phải cô ta đẩy Tần Nhi ra thì Tần Nhi cũng đâu phải sảy thai chứ!”

“Sự va chạm nhẹ sẽ không khiến thai phụ sảy thai được.” Lý Thế Nhiên cất giọng trầm thấp.

Nếu như thật sự là sảy thai vậy thì chỉ có thể nói là do thai nhi trước đó đã không được ổn định rồi, hoặc là do thể chất của thai phụ vốn không thích hợp để mang thai.

“Hứa Như, cô vừa nãy là muốn làm mất đứa bé của Tần Nhi!” Trần Minh Thành dùng ngữ khí khẳng định.

“Tôi không có, tôi không có dùng sức…” Hứa Như giải thích, nhưng ngữ khí lúc này đều rất yếu ớt.

“Cô sớm đã có lòng thù hận cô ấy rồi, lúc ở trước cửa sở cảnh sát, cô đã từng ra tay với cô ấy, lần đó cũng may mà có tôi, nhưng mà bây giờ lại là cô nữa!” Từng câu từng chữ của Trần Minh Thành đều là chỉ trích.

Sắc mặt Hứa Như hoàn toàn tái nhợt, lần trước cô căn bản là không có đẩy Tần Nhi.

Cũng không biết tại sao cô ta lại ngã nữa

“Anh Trần, không có đủ chứng cứ thì đừng tuỳ tiện chỉ chứng vợ của tôi!” Đôi mắt của Lý Thế Nhiên híp lại, trông rất nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi