HÔN NHÂN ÉP BUỘC CÔ VỢ THẦN Y CỦA ĐẠI TỔNG TÀI


Diệp Liên Tuyết đánh người.
Chuyện đã trải qua từ lâu bây giờ một lần nữa bị đem khơi ra làm cho nó dậy sóng lại.

Quách lão gia tử ngồi an vị trên ghế, trước mặt là Quách phu nhân đang nhìn ông bằng ánh mắt cực kì chắc chắn rằng những điều mà bà ta vừa nói ra là sự thật.

“Lần trước có một hôm cảnh sát gọi đến Quách gia chúng ta muốn chúng ta bảo lãnh con bé Diệp Liên Tuyết đấy ra khỏi sở và mời luật sư nếu như gia đình bên kia có ý định kiện tụng.

Lần đấy chính con là người đã bắt điện thoại nhưng con cúp máy ngay sau đấy, vì bận rộn nên cũng chóng quên mất chuyện này.” - Quách phu nhân thận trọng nói, ý tứ trong lời nói càng mang ý khẳng định chắc nịch rằng những gì bà đang nói là thật.

“Có chuyện này sao? Thừa Tuyên không nói gì, cũng không một ai nói gì đến chuyện này.” - Quách lão gia tử tỏ ra nghi hoặc.
Mặc dù lời của Quách phu nhân cực kì đáng tin nhưng cũng chính vì hiềm khích của bà và Diệp Liên Tuyết quá lớn nên Quách lão gia tử vẫn cần xác thực lại chuyện này để tránh tin phải lời đặt điều không hay.
“Vừa mới sáng nay con gặp Bạch phu nhân, người mà con bé đó đánh chính là người hầu của Bạch Ly, gia đình của cô người hầu kia có mời luật sư nhúng tay vào giải quyết chuyện kiện tụng nữa thì phải” - Quách phu nhân lên tiếng tố giác, cũng có ý tứ muốn thêm dầu vào lửa.

“Bố! Thừa Tuyên bận rộn vì Quách thị bây giờ lại còn bận rộn thêm chuyện linh tinh không đáng có thế này nữa, con sợ thằng bé ôm nhiều công việc rồi sẽ ngã bệnh mất.”

Quách phu nhân cứng rắn không qua được ải Quách lão gia tử nên bây giờ mềm mỏng, bà ta bắt đầu lấy nước mắt ra giàn dụa để bố chồng rủ lòng xót thương.

Đối với bà ta, chỉ cần Diệp Liên Tuyết bị mất uy tín trong lòng Quách lão gia tử, mất đi chống đỡ lớn nhất này thì việc loại trừ cô ta khỏi cuộc hôn nhân này là chuyện dễ như trở bàn tay.
“A Tuyết đánh người hầu của Bạch Ly? Con cũng bớt tin lời người ngoài lại đi, chuyện lớn như thế tại sao bây giờ mới đến tai ta? Đừng nghe lời phiến diện để rồi đi đổ oan người khác.

Chuyện này ta sẽ xác thực lại xem thực hư là như thế nào.” - Quách lão gia tử mặc dù nói như thế nhưng vẫn cực kì đắn đo với chuyện này.
Nếu bình thường muốn ông tin tưởng một chuyện lạ thì khó lắm, nhưng bây giờ Quách phu nhân cũng chắc chắn không dám nói dối để đánh lừa ông.

Diệp Liên Tuyết đánh người, điều này chính là điều tối kị.

Mặc dù ông rất thích cô cháu dâu này, thế nhưng nếu chuyện này là thật, không có biện giải gì thoả đáng thì ông vẫn buộc phải cân nhắc ít nhiều.
“Bố đợi người ta đồn ầm lên rồi mới biết hay sao ạ? Đứa con gái đấy từ đầu tính tình đã quái gở, bây giờ đánh người ta đến mức phải can thiệp phẫu thuật chỉnh hình, sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì có phải nó sẽ xuống tay với người của Quách gia chúng ta hay không chứ?”
“Con im đi được rồi đấy.

Lớn tiếng như thế chính là muốn nói cho người ngoài biết chuyện hay sao? Chẳng cần đợi ai đồn ai đoán gì đâu, chỉ riêng cái việc con cứ khóc lóc ỉ ôi rồi làm ầm ĩ lên thì chắc chắn người ngoài họ sẽ biết đấy!”
Quách lão gia tử suy nghĩ đến mức mệt cả người, thêm Quách phu nhân ở bên cạnh cứ khóc lóc ỉ ôi, mắng mỏ Diệp Liên Tuyết là loại con gái không ra gì nữa.

Ông quyết định buổi tối hôm nay sẽ gọi cả Quách Thừa Tuyên lẫn Diệp Liên Tuyết về để xác thực chuyện này.

Và nếu như chuyện đã xảy ra, Quách Thừa Tuyên không có ý định nói ra như thế thì phải chăng hắn cũng đứng về phía Diệp Liên Tuyết?
Cháu trai bảo vệ cháu dâu là điều mà Quách lão gia tử muốn đến khôn xiết.

Quách Thừa Tuyên bình thường là người công tư phân minh, hắn đối với chuyện này nếu như im lặng xử lý mọi chuyện thay cho Diệp Liên Tuyết thì chắc chắn chuyện không đơn giản như người ta nói.

Và một người trầm tính, ngoan ngoãn như Diệp Liên Tuyết sẽ càng không đánh người vô cớ.

Quách lão gia tử cực kì tin tưởng vào điều này.


Buổi tối đến, bữa cơm tối nay ở Quách gia khác với thường lệ sẽ diễn ra trễ hơn một chút vì phải đợi thiếu gia mang thiếu phu nhân về.

Quách lão gia tử vẫn ngồi ở vị trí chủ chính, tay xoay xoay chiếc gậy, ánh mắt vẫn đang trông chờ điều gì đấy.
Quách phu nhân ngồi ở bên tay trái ông, dường như sự hiếu chiến trong bà đã được phục hồi với ý định bữa tối ngày hôm nay bà nhất định phải khiến cho cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ.

Quách Thừa Tuyên cùng với Diệp Liên Tuyết vào nhà, cả hai thuận thế ngồi xuống bàn ăn như bình thường.

Quách lão gia tử nhìn hai đứa cháu càng ngày càng trở nên tự nhiên với nhau không khỏi vui ra mặt.

Ông hỏi han tình hình học tập của Diệp Liên Tuyết ở học viện rồi lại hỏi Quách Thừa Tuyên về những việc ở tập đoàn.
“Vui vẻ làm cái gì khi sắp sửa không còn cái chức danh thiếu phu nhân nữa?”
Có vẻ như người không vui nhất ở đây là Quách phu nhân.

Bà ta vẫn dùng thái độ hạnh hoẹ, tỏ ra không vui khi nhìn thấy Quách lão gia tử vẫn cười nói tự nhiên với Diệp Liên Tuyết.

Ánh mắt Diệp Liên Tuyết lập tức sắc bén khi nghe lời bà ta nói, cả Quách Thừa Tuyên cũng phải chau mày.


Quách lão gia tử tay nắm chiếc gậy, suýt nữa thì dậm nó xuống sàn.
“Bớt nói lại một chút cũng không ai cho rằng con không nói được đâu.” - Ông lạnh giọng.
Quách phu nhân vẫn như điếc không sợ súng, tiếp tục mở giọng cạnh khoé: “Con nói không đúng chắc? Thôi thì cứ vui vẻ cho qua bữa ăn này đi, biết đâu được buổi tối hôm nay bước ra khỏi Quách gia lại chẳng còn một chút danh phận gì.”
Diệp Liên Tuyết mặc dù biết được bữa tối ngày hôm nay nhất định là sẽ có chuyện nhưng cô vẫn ung dung binh đạm như bình thường.

Có chuyện xảy ra cũng chẳng sao, không làm Quách thiếu phu nhân nữa cũng chẳng có mất mát gì, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt mong mỏi đầy vui mừng của Quách lão gia tử khi nhìn thấy cô và Quách Thừa Tuyên, Diệp Liên Tuyết cần ông vui vẻ là được.
Rời xa quê hương đến một thành phố xa lạ sinh sống là một điều cực kì mới mẻ và lạ lẫm với Diệp Liên Tuyết.

Cô phải rời xa vòng tay bà ngoại, rời xa sư phụ để đến đây và cô luôn cảm thấy bản thân mình đã cực kì may mắn khi có được sự chiếu cố cực kì tình nghĩa của Quách lão gia tử.

Không làm Quách thiếu phu nhân, không làm cháu dâu của ông nữa thì cũng chẳng sao, Diệp Liên Tuyết vẫn sẽ thỉnh thoảng đến bồi ông nói chuyện, vẫn sẽ yêu kính ông như bà ngoại của mình.

“Ăn đi hai đứa! Một đứa suốt ngày lo làm, một đứa thì lo học mãi cũng mệt rồi nhỉ? Hôm nay nhà bếp chuẩn bị gà tần, cả sườn kho nữa, cứ ăn cho thoả.”
Giống như sự bình yên trước một cơn giông bão lớn, cả Diệp Liên Tuyết lẫn Quách Thừa Tuyên đều bình thường đón nhận nó mặc cho Quách phu nhân đã như tiếng giông báo hiệu trước rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi