HÔN NHÂN ÉP BUỘC CÔ VỢ THẦN Y CỦA ĐẠI TỔNG TÀI


Quách Thừa Tuyên vừa định xốc lại tinh thần để chú tâm làm việc thì Phó Duật lại úp úp mở mở thả tin ra.

Nhìn cái tên đầu têu đáng ghét đang vừa ăn bánh kem vừa uống trà kia xem, hắn thực sự muốn đấm cho anh ta mấy phát thật đấy!
“Cậu không tò mò à? Sao còn ngồi đấy? Hay hết hứng thú với những chuyện này rồi? Ài…! Uổng công ông đây thức khuya dậy sớm tìm tin cho cậu, ra là chẳng còn quan tâm nữa…”
Chưa đợi Phó Duật nói cho hết câu, Quách Thừa Tuyên ngay tức tốc đã an vị trên ghế sofa, đôi mắt nhìn cậu ta đang bê chiếc bánh kem với đầy sự khinh bỉ.
“Nhìn tôi với ánh mắt như thế không sợ tôi quỵt không nói cho cậu sao?”
“Cậu dám?” - Quách Thừa Tuyên gằn giọng giống như kiểu hắn sẽ quăng Phó Duật xuống đất từ ngay chỗ này thật.
Phó Duật bật cười lớn khi trông thấy Quách Thừa Tuyên đang giả bộ như không quan tâm đến chuyện mà mình sắp sửa nói ra.

Anh ta đặt đĩa bánh xuống bàn, ngồi thẳng người lại, điệu bộ chắc chắn chính là đang sắp sửa bàn chuyện lớn.
“Cứ nói từng điều từng điều một nhé.

Trước hết là bắt đầu với người đã chụp lén ảnh của Diệp Liên Tuyết và gửi nặc danh đến cho cậu.

Ca này điều tra cũng hơi căng thẳng đấy vì cậu ta đã dùng số điện thoại ma, cũng có trình độ để khiến cho cậu không tìm được cậu ta.


Nhưng mà để đấu với Phó Duật tôi thì cái trình đấy còn non lắm!!!”
“Nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa!”
“Nhìn xem cậu đang gấp gáp kìa, cứ bình tĩnh đi nào người anh em của tôi ơi.

Biết được rồi thì sẽ làm gì? Chỉ với một bức ảnh chụp trộm gửi đến cho cậu thì đủ để cậu làm gì hắn ta?”
Phó Duật nói đúng, hiện tại Quách Thừa Tuyên cũng chẳng có căn cứ gì để định tội người đó.

Nhìn thấy hắn cuối cùng cũng dịu lại, chút sát khi trong mắt tan đi hẳn thì Phó Duật mới tiếp tục nói.
“Cậu ta sinh viên trong học viện, cậu ấy học khác ngành với Diệp Liên Tuyết, cũng chẳng biết mục đích của cậu ta là gì hay lý do vì sao lại biết được cách thức liên lạc với cậu.

Tôi chỉ nói trước để cậu đề phòng và móc nối xem có quan hệ gì hay không? À! Muốn cho chắc chắn nhất thì cứ hỏi luôn cô nhóc kia đi, biết đâu cô ấy lại biết gì đấy.”
Nói rồi anh ta đẩy đến trước mặt của Quách Thừa Tuyên một xấp tài liệu mỏng, bên trong là hình ảnh và thông tin của cậu sinh viên kia.

Mạc Tử Duy - cái tên thật lạ lẫm đối với hắn, thậm chí hắn còn dám chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này trong cuộc đời mình.
“Nhìn cũng đẹp trai chứ nhỉ? Không chừng là người hâm mộ của phu nhân nhà cậu muốn dùng kế ly gián hai người để tạo cơ hội tiến đến với cô ấy thì sao?”
Phó Duật buông một câu đùa hợm hĩnh rồi nhìn sắc mặt Quách Thừa Tuyên dần tối đen lại, không nhịn được bật tiếng cười lớn.
“Câm cái mồm của cậu lại!” - Hắn gằn từng chữ mặc cho tên điên khùng Phó Duật vẫn không ngừng cười ngặt nghẽo.

“Cậu nên để ý nhiều hơn đến hôn thê của mình đi.

Tôi đang nhắc nhở cậu dưới danh nghĩa là bạn thân của cậu đấy.

Cô gái đó mặc dù tính tình có chút kì quặc nhưng nhìn kiểu gì cũng là một đại mỹ nữ.

Chỉ cần chăm chút nhan sắc một chút là ăn đứt các danh gia khuê tú ở thành phố này luôn.”
“Cậu để ý đến phu nhân của tôi?” - Quách Thừa Tuyên nhướng mày.

Ánh nhìn của hắn kì thực như muốn doạ chết Phó Duật rồi.

Kinh thật! Anh ta biết rằng Quách Thừa Tuyên chẳng có tí tình cảm nào với Diệp Liên Tuyết đâu nhưng ý thức chiếm hữu của tên này cao kinh ngạc, những thứ thuộc về hắn cho dù hắn có thích hay không thích thì chắc chắn vẫn phải là của hắn.
“Nào dám! Tôi chỉ tiện nhắc nhở cậu thôi bởi vì chuyện thứ hai này có liên quan đến phu nhân của cậu đấy.”
Quách Thừa Tuyên nhướng mày nhìn Phó Duật.

Chuyện thứ hai mà hắn đã từng nhờ vả anh ta tìm tin chính là thông tin về người buổi tối hôm ấy đã ra ngoài cùng với Diệp Liên Tuyết.

Và hiện tại khi sự thật đang sắp sửa được phơi bày ra ngay trước mắt, anh ta lại có cảm giác hồi hộp đến kì lạ.
Phó Duật cũng chẳng muốn giấu diếm chuyện này quá lâu khi nhìn thấy Quách Thừa Tuyên đang giống như không chờ đợi được.

Chỉ là chuyện này hết sức lằng nhằng, đến nỗi anh còn phải bất ngờ khi chính mình tự điều tra ra nó.
“Trước khi đến thành phố này và học tiếp nghiên cứu sinh ở học viện, Diệp Liên Tuyết thực chất chưa qua bất kì trường lớp y học nào cả.”
Sự thật này từ chính miệng Phó Duật nói ra khiến cho Quách Thừa Tuyên nửa tin nửa ngờ.

Nếu như cô học nghiên cứu sinh, điều kiện là phải có chứng chỉ đã hoàn thành chương trình chuyên môn cơ bản đã chứ.

Hắn nhìn Phó Duật, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin nhưng Phó Duật lại tiếp tục nói.
“Tôi biết là cậu cảm thấy chuyện này thật sự hư cấu nhưng chính xác là như thế.


Cậu đã bao giờ biết được gia đình của cô ấy gồm những ai chưa? Cả người bà trong truyền thuyết của cô ấy, người đã cùng với ông nội của cậu kết thông gia để có mối hôn sự ngày hôm nay của cậu và cô ấy?”
Những điều Phó Duật nói ra khiến Quách Thừa Tuyên chột dạ ghê gớm.

Tệ thật! Hắn chưa từng điều tra những chuyện này.

Hắn còn tưởng rằng cũng như bao gia đình ở nông thôn khác, gia cảnh của Diệp Liên Tuyết cũng sẽ cực kì đơn giản.
“Nhưng nó liên quan gì đến chuyện cô ấy học ở học viện mà không có chứng chỉ chuyên môn?”
“Cậu nên tự mình đọc những gì tôi đã tìm được đi.

Hơi dài đấy! Và chính tôi cũng đã và đang cực kì bất ngờ với những gì mình tìm được.”
Quách Thừa Tuyên làm điệu bộ bán tín bán nghi lật mở tài liệu về Diệp Liên Tuyết mà Phó Duật đưa cho mình.

Hắn nhìn những điều khó tin đang hiện hữu trên mặt giấy, đôi đầu mày dần xoắn tít lại, ánh mắt chẳng giấu được sự kinh ngạc ngỡ ngàng.
Thật sự hắn không có linh cảm sai, Diệp Liên Tuyết không tầm thường như người khác nghĩ….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi