HÔN NHÂN ÉP BUỘC CÔ VỢ THẦN Y CỦA ĐẠI TỔNG TÀI


“Quách tổng, Diệp tiểu thư đến tìm ngài.”
Quách Thừa Tuyên và Phó Duật đang cực kì chú tâm vào đống tài liệu rải rác trên bàn, không ngờ rằng người mà bọn họ đang lén lén lút lút điều tra hôm nay lại bất ngờ đến tận tập đoàn để tìm.

Nhìn nam thư ký đang ngỡ ngàng đứng trước cửa, mắt đối mắt với hai ông sếp đang ngây ra như phỗng càng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Phu nhân nhà cậu linh thiêng thật, về sau chắc chắn phải lập điện thờ cho cô ấy đấy nhé!” - Phó Duật nuốt nước bọt cái ực, nhìn Quách Thừa Tuyên đầy sốt ruột.
Rồi dưới ánh nhìn chưa từng thôi ngỡ ngàng của nam thư ký đang đứng trước cửa, cả hai không hẹn nhau mà cùng lao như bay dọn sạch đống tài liệu trên bàn.
“Qu… Quách tổng… Phó tiên sinh…?” - Nam thư ký kia cực kì khó hiểu hai vị sếp lớn.

Rốt cuộc là bình thường hai người này ở cùng nhau thì sẽ như thế này đó hả? Khó hiểu! Khó hiểu! Khó hiểu!
Quách Thừa Tuyên đang cặm cụi sắp xếp lại đống tài liệu nằm ngổn ngang trên bàn, không quên quay sang ném cho thư ký một câu, giải thoát anh ta khỏi sự khó hiểu đang lan tràn: “Nói cô ấy đợi một lúc, khi nào tôi gọi thì mời cô ấy vào!”
“Vâng thưa Quách tổng!” - Nam thư ký nhận được mệnh lệnh liền rời đi, lúc vừa định đóng cửa phòng lại thì không hiểu sao lại nghĩ ngợi thêm gì đấy, thò đầu vào nói tiếp: “Quách tổng có cần tôi giúp gì không ạ?”
“Không! Không cần! Cứ nghe lời tôi dặn đi.”
Nghe tiếng đóng cửa lại, lúc này cả Quách Thừa Tuyên và Phó Duật mới thở phào một cái thật nhẹ nhõm rồi mới ngồi sắp xếp lại tài liệu.
“Con mẹ nó có phải làm việc xấu là sẽ bị quả báo không? Chúng ta lén lút điều ra Diệp Liên Tuyết, không ngờ việc còn chưa xem xét hết được cô ấy đã đến tận nơi gõ cửa.


Quả báo này đến sớm hơn tôi tưởng tượng đấy.

Sợ thật!” - Phó Duật lau mồ hôi, bình thường anh ta đã cảm thấy Diệp Liên Tuyết là một người không thể động vào, bây giờ biết được chân tướng sự việc rồi thì lại càng không dám động vào nữa.
Biết đâu được nếu như lỡ có đắc tội với cô, Diệp Liên Tuyết sẽ dùng mấy cái kiểu châm cứu như trong phim kiếm hiệp ấy, dùng mấy chiếc châm một phát biến anh ta thành kẻ tàn tật luôn thì toi.

Nghĩ đến đây, Phó Duật chợt rùng mình.

Đúng là nhận việc của Quách Thừa Tuyên tuy hay ho đấy nhưng nguy hiểm tiềm ẩn lại cực kì cao, nghĩ đến đây Phó Duật bắt đầu có suy nghĩ là sẽ không làm nữa đâu.
“Im miệng của cậu lại rồi nhanh chóng dọn dẹp đống này đi.

Cô ấy mà biết được chúng ta lén lút điều tra cô ấy thì chắc chắn cả cậu và tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Quách đại tổng tài cũng có ngày phải sợ hãi nữ nhân à? Chuyện gì đây? Thật là khiến cho người ta cảm thấy phấn khích nha!” - Dẹp chuyện sợ hãi sang một bên, nhìn thấy Quách Thừa Tuyên cũng phải nhún nhường Diệp Liên Tuyết làm cho Phó Duật thật có hứng thú.

“Cậu cũng nên biết sợ dần đi là vừa.

Đừng khinh thường cô ấy bề ngoài trông yếu ớt, im lặng, cô ấy đáng sợ hơn cậu nghĩ nhiều.”
Điều này Phó Duật cũng công nhận.

Thế nên anh ta cũng thu liễm sự phấn khích này lại, dọn dẹp cho xong đống tài liệu trên bàn.
Quách Thừa Tuyên đem tài liệu đặt vào trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc, dám chắc sẽ chẳng có một ai dám động được vào nơi đấy.

Xong xuôi hết, hắn cố tỏ ra rằng mình thật bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra rồi lại liếc Phó Duật một cái rõ sắc.
“Cậu liệu hồn mà giữ mồm giữ miệng cho kĩ.

Lát nữa cô ấy vào đây mà cậu hành động bất thường để bị phát hiện là hôm nay tôi an táng cậu.”

“Yên tâm! Ông đây uy tín!” - Phó Duật bật ngón cái lên, chắc nịch với Quách Thừa Tuyên bằng một điệu bộ cực kì thiếu đánh.
Hắn thở dài một hơi rồi mới bấm bộ điện thoại trên bàn, nói với thư ký mời Diệp Liên Tuyết vào trong phòng.
Ở bên ngoài, Diệp Liên Tuyết ngồi đợi ở một phòng khách nhỏ, thư ký mang trà bánh đến mời cô, cũng lén lút quan sát cô một chút.
Vị Quách thiếu phu nhân này e rằng cả thành phố này bây giờ không một ai là không biết.

Việc Diệp Liên Tuyết đính hôn với Quách Thừa Tuyên đã tạo nên một làn sóng không mấy nhỏ, đa số đều cực kì không đồng tình.

Nhân viên của Quách thị cũng chưa từng được gặp Quách thiếu phu nhân ở bên ngoài bao giờ, nhưng nghe qua lời của người khác thì danh tiếng của Diệp Liên Tuyết lại chẳng mấy tốt đẹp, còn bị gọi là kẻ tâm cơ gian xảo, một kẻ nhà quê tham vọng không từ thủ đoạn nào để chen chân vào hào môn.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Diệp Liên Tuyết đến Quách thị tìm Quách Thừa Tuyên với thân phận là Quách thiếu phu nhân đã khiến cho nhiều người phải giật mình, xôn xao muốn diện kiến dung mạo của người phụ nữ may mắn nhất thành phố này.
Ai nấy cũng lấy làm bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết thực sự rất trẻ, luận về dung mạo và khí chất thì thực sự không thua kém gì các tiểu thư khác.

Chỉ là phong cách ăn mặc cũng như sự xa cách toát ra khiến cho người khác có hơi…
“Không ngờ lại trẻ đến thế! Chậc! Mồi chài được cả Quách tổng để tiến vào Quách gia thuận lợi thế hẳn là phải cao tay lắm!” - Một nhân viên buôn chuyện khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết đi ngang qua.
Kẻ tung thì có người hứng, một người khác tiếp chuyện: “Mấy cô gái trẻ bây giờ không phải dạng vừa đâu, mục tiêu toàn những kẻ có tiền để cho các cô ta hư vinh.

Càng trẻ thì càng độc địa đấy!”
“Nhưng mà nghĩ cũng lạ thật, nhìn còn chẳng giống tiểu thư khuê các gì, không biết Quách tổng bị làm sao mới để ý đến cô ta nhỉ? Thật sự nghi ngờ gu của ngài ấy quá!”
“Hầy! Tất nhiên là phải có kĩ năng rồi, biết đâu ở trên giường lại thoả mãn được ngài ấy thì sao chứ?”
Những câu chuyện tự biên tự diễn cứ thế nổ ra rồi lan rộng dần với những luận điểm của những con người tự cho mình đúng tung hứng lẫn nhau nhịp nhàng.


Chốn công sở là một nơi văn minh nhưng không phải ai ở đấy cũng đều sẽ là người văn minh.

Diệp Liên Tuyết ném ánh mắt sắc bén lên nhìn nam thư ký khiến cho anh ta vội rụt ánh mắt mình lại.

Mặc dù đã ở trên tầng cao nhất của Quách thị, xung quanh chẳng có ai ngoài hai người họ nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn cực kì không thích cái kiểu ánh mắt dò xét này của nam thư ký kia.

Cô cảm thấy người này không có ác cảm như những người ở bộ phận dưới nhưng cô tuyệt nhiên chưa bao giờ thích bị phán xét như thế này.
“Diệp tiểu thư đợi một lát, Quách tổng đang bận việc với Phó tiên sinh… Ờm… Tôi nghĩ là tạm thời cô cũng đừng nên vào.”
Phó Duật cũng ở đây? Diệp Liên Tuyết nhìn ánh mắt cực kì màu nhiệm kia của nam thư ký khi nhắc đến Quách Thừa Tuyên và Phó Duật, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ hai người họ…
Diệp Liên Tuyết bị chính suy nghĩ trong đầu mình doạ cho sợ.

Không phải chứ? Hai tên đàn ông ban ngày ban mặt ở với nhau sẽ không xảy ra chuyện gì khiến cho sắc mặt của thư ký phải lạ lùng đến thế kia chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi