Quách Thừa Tuyên đã có một đêm không ngủ, trong đầu hắn lúc bây giờ chỉ toàn là những lời nói của Diệp Liên Tuyết vừa nãy.
Là hắn đang quá khắt khe đến mức khiến cho cô cảm thấy chán ghét sao?
Hắn nhớ đến từng lời lẽ của Diệp Liên Tuyết chỉ toàn là nhắn đến danh dự của hắn cũng như là Quách gia, hoàn toàn chẳng có một chút nào nghĩ về bản thân mình.
Diệp Liên Tuyết đã làm đúng theo những gì mà lúc trước cả hai đã cùng nhau lập ra giao kèo, vậy tại sao lúc này hắn lại không vui?
Quách Thừa Tuyên đỡ trán, không biết là bản thân mình đang nghĩ gì nữa.
“Ngủ chưa? Lên nhà tôi uống chút rượu không?”
Phó Duật nửa đêm chưa ngủ đành phải ôm gối lên nhà của Quách Thừa Tuyên thật.
Nhìn tâm tình hắn khá tệ, cũng không đoán được nguyên nhân là gì.
“Dẩm dở à? Đi tiệc rượu còn về nhà uống rượu nữa? Cậu không sợ ngày mai không đi làm được sao?”
Phó Duật lên tiếng quở trách khi nhìn thấy Quách Thừa Tuyên vẫn luôn ngồi ở trên ghế uống rượu, gian nhà lớn chìm trong bóng tối, hắn cũng chẳng mảy may quan tâm đến.
“Này! Đừng có chơi cái trò doạ ma như thế! Gọi tôi lên đây rồi ngồi uống rượu một mình, muốn diễn tuồng cho tôi xem chắc?”
Phó Duật vẫn không ngừng oán than.
Quách Thừa Tuyên lúc này mới chịu đứng dậy, hắn vào trong bếp lấy ra một chiếc ly nữa rồi đặt xuống bàn, suốt cả quá trình, hành động của hắn vẫn luôn cực kì máy móc.
“Ở tiệc rượu xảy ra chuyện gì à? Hay là Bạch Tự Phong lại nói mấy lời khó nghe?” - Phó Duật rót một ly rượu rồi một hơi cạn hết, anh hỏi dò, cảm thấy Quách Thừa Tuyên bây giờ thật là tồi tệ hết sức
Hắn vẫn không nói, tiếp tục uống hết ly này đến ly khác không ngừng nghỉ, ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh sáng duy nhất hắt vào nơi tối tăm này.
“Mẹ kiếp! Cậu gọi ông đây lên nhìn cậu diễn trò thật đấy à? Hỏi thì không nói, chỉ có uống rượu, thế thì uống một mình đi, mắc cái gì nửa đêm phá giấc ngủ của ông đây làm cái gì?”
Có lẽ vì mấy ngày hôm nay phải gặp nhiều chuyện rắc rối phải suy nghĩ nhiều dẫn đến tính tình của Phó Duật cũng không được tốt lắm.
Anh ta đặt mạnh ly rượu xuống bàn, tức tối phun ra mấy câu trước sự thờ ơ của Quách Thừa Tuyên rồi nhất quyết muốn cắp đít ra về.
“Cậu cũng thấy tôi thực sự phiền phức sao?” - Đến bây giờ Quách Thừa Tuyên mới lên tiếng, hắn vẫn không quay đầu lại nhìn Phó Duật một lần nào, giống như vẫn tiếp thu được những gì anh ta nói nhưng lại không muốn lên tiếng đáp lại.
Phó Duật đang rất tức giận, bây giờ thì anh hiểu vì sao Diệp Liên Tuyết lại cực kì cực kì không muốn dính dáng đến Quách Thừa Tuyên một chút nào rồi.
Từ trước đến nay người duy nhất chịu đựng được Quách Thừa Tuyên cũng chỉ có anh.
Ban đầu, Phó Duật còn cảm thấy khó hiểu biết bao nhiêu vì Quách Thừa Tuyên thực sự đâu có khó khăn đến mức khiến cho người ta phải nói như thế.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu.
Nếu như anh đặt mình vào vị trí của Diệp Liên Tuyết, anh nghĩ rằng bản thân anh phải căm ghét hắn biết bao nhiêu.
Nhưng anh đâu có lựa chọn, hiện tại anh vẫn là bạn của Quách Thừa Tuyên, là người bạn duy nhất của hắn và hắn cũng là người bạn duy nhất của anh.
Quách Thừa Tuyên gặp chuyện không vui, người đầu tiên đến tìm hắn chắc chắn luôn là Phó Duật.
Anh chưa bao giờ cảm thấy hắn phiền phức, thậm chí còn luôn sợ rằng mình phiền phức đến hắn.
Để rồi hôm nay khi anh nổi nóng với hắn, điều nhận lại lại là câu hỏi đầy sự cô đơn kia.
Nếu như anh cảm thấy phiền phức thì có chăng tình bạn đầy trân quý này của hai người họ sẽ rạn nứt?
Và Quách Thừa Tuyên sẽ phải như thế nào đây?
Phó Duật ngồi lại ghế, anh rót một ly rượu đầy rồi uống cạn.
Anh uống, uống là để trôi tuột đi những suy nghĩ không hay trong lòng.
Anh uống là để kiểm điểm lại sự nóng tính của mình.
“Không đi sao?” - Quách Thừa Tuyên châm chọc hỏi, nhưng giọng điệu hắn không giấu được sự nhẹ nhõm.
Nếu như Phó Duật vì phiền phức mà bỏ đi, hắn sẽ phải suy sụp như thế nào khi tự vấn về bản thân mình đây.
Hắn là thứ phiền phức, bất kì ai cũng đều cảm thấy như thế.
Điều này đối với hắn phải tệ hại biết bao nhiêu?
Nhưng may mắn thật! Phó Duật vẫn không rời đi.
Hắn thừa biết điều đấy, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác nhẹ nhõm như được cứu rỗi.
“Con mẹ nó! Cậu nghĩ tôi đi được chắc? Quách Thừa Tuyên! Khai thật đi, cậu đã dùng bùa chú gì để ếm ông đây không thể rời xa cậu đúng không? Tức thật! Mỗi lần muốn mặc kệ cậu là lại mặc kệ không được!” - Phó Duật vẫn không ngừng mắng mỏ, nhưng lời lẽ đã trở về đúng với bản chất thật của Phó Duật mà hắn từng biết.
Và Quách Thừa Tuyên chưa bao giờ cảm thấy những điều này là phiền phức.
“Không biết nữa! Có khi là vì cậu mê đắm tôi quá chăng?” - Thật lâu lắm rồi hắn mới thoải mái đùa lại với Phó Duật một câu, hại anh ta phải phun cả ngụm rượu vừa uống, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ cùng kinh sợ.
Quách Thừa Tuyên cũng biết nói đùa sao? Phó Duật nào đấy đang ngồi trên sofa bỗng nhiên cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
“Cậu gặp vấn đề gì thế? Tối nay đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi hỏi câu này đây là lần thứ hai rồi đấy nhé! Cậu liệu mà trả lời đi, còn câm như hến nữa thì tôi bỏ về thật đấy!”
Quách Thừa Tuyên thở dài một hơi, hắn lại rót rượu rồi lại uống sạch, dường như là đang có tâm sự.
Hơn nữa lại còn là tâm sự rất lớn.
“Tối nay ở Bạch gia tôi được Bạch Ly kể lại về chuyện Diệp Liên Tuyết đang gặp phải rắc rối ở học viện.
Cô ấy đang giấu tôi, hơn nữa có khi sẽ phải bị đuổi khỏi học viện.”
Động tác rót rượu của Phó Duật đột nhiên sững lại một chút rồi lại ngay tắp lự khôi phục lại như bình thường.
Đương nhiên chuyện này anh biết rõ hơn ai hết, anh cũng sẽ nhân cơ hội này thăm dò xem Quách Thừa Tuyên rốt cuộc có bao nhiêu phần để tâm đến.
“Chuyện như thế khiến cậu phải về đây tắt đèn uống rượu một mình như một con ma thế này á?”
Hắn lắc đầu, lần này hắn cầm ly rượu, lắc lắc chứ không uống.
Dường như hắn đang nhớ lại, mà mỗi lần nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, hắn lại có những cảm giác khác biệt.
Tất cả cảm giác đấy đều thật khó gọi tên, nhưng nó khiến hắn dằn vặt hơn tất thảy.
“Không! Sau đấy tôi đã rời khỏi bữa tiệc để đến tìm Diệp Liên Tuyết.
Người anh cả của cô ấy đã quay về rồi, tôi gặp anh ta đang cùng cô ấy nói chuyện.
Nhưng sau đấy anh ta rời đi, Diệp Liên Tuyết cũng càng khó chịu hơn với tôi.
Tôi hỏi cô ấy vì sao chuyện lớn như thế này lại không nói với tôi và nhận lại sự chán ghét vô cùng cực đến từ cô ấy.”
Phó Duật dường như cũng hiểu ra được phần nào.
Diệp Liên Tuyết cả ngày hôm nay dường như không được khoẻ, và anh cũng hiểu được lý do vì sao cô ấy lại bài xích Quách Thừa Tuyên.
“Tôi còn tưởng từ sau cái hôm cả hai người cùng nhau về quê thì tiến triển cũng khá hơn rồi chứ.
Xem ra cô ấy quật cường hơn tôi nghĩ.”
“Không!” - Quách Thừa Tuyên lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Là do tôi phiền phức đấy! Ngày trước tôi đối xử với cô ấy như thế nào thì bây giờ cô ấy đối xử lại với tôi như thế đó.
Cảm giác này… tệ thật…!”
Phó Duật đặt ly rượu xuống bàn, anh nhìn sang Quách Thừa Tuyên đang cực kì cô đơn ngồi ở đấy, không hiểu sao nhìn thấy được trong hắn có chút cô đơn.
Từ trước đến nay, Quách Thừa Tuyên chưa bao giờ nhận lỗi..