Ngày đại thọ của Quách lão gia tử đang dần đến gần, Quách Thừa Tuyên lại bận đến nỗi không thấy mặt mũi đâu.
Dạo gần đây Diệp Liên Tuyết cũng nghe lời hắn, sau khi bận rộn xử lý xong việc rắc rối kia thì cũng chưa từng quay trở về Quách gia thêm lần nào.
Nghe nói người cô của hắn đã về đấy từ lâu, thời gian này vẫn luôn ở Quách gia, nếu cô quay về đấy, có khi lại chuốc thêm không ít phiền phức.
Thế nhưng thân là cháu dâu, để không phải bị mang tiếng là không hiếu thảo, Diệp Liên Tuyết vẫn có liên lạc với Quách lão gia tử.
Cô nói rằng thời gian này bận rộn chuyện luận văn thế nên mới không thể quay về thường xuyên, Quách lão gia tử vẫn không nỡ trách.
Ông hài lòng đứa cháu dâu này hơn ai hết, đối với Diệp Liên Tuyết chẳng có nửa lời trách mắng, ngược lại còn cực kì yêu thương.
Nhiều khi Quách Thừa Tuyên cũng phải đỡ trán, không biết địa vị của hắn trong nhà có vượt qua được Diệp Liên Tuyết hay không nữa đây.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, hắn cảm thấy ông nội nhất định không bao giờ nhìn nhầm.
Ông sống nhiều hơn hắn cả nửa đời người, nhìn nhận cũng hẳn là chuẩn xác hơn hắn, hơn nữa càng dần về sau, hắn cũng cảm thấy điều này quả thực đúng đắn.
“Này! Dạo đây con có gặp A Tuyết hay không? Nó bảo ông là bận làm luận văn, thời gian này cũng không về được.
Haiz!” - Ông nội than thở một câu khi một lần Quách Thừa Tuyên hiếm hoi quay về Quách gia để hỏi ý kiến ông chuyện làm lễ mừng đại thọ.
“Có gặp ạ.
Dạo này cô ấy quả thực là bận lắm nhưng thi thoảng vẫn cùng cháu nói chuyện.
Ông nội yên tâm.” - Hắn lên tiếng trấn an, mặc dù trong lời nói có thật giả lẫn lộn.
Ông nội lại thở dài: “Không phải do con tính nết quá kì cục sao? Hại con bé phải sống khổ sở ở ký túc xá.
Lỡ đâu mấy hôm nữa con bé có gầy đi thì ông không đỡ được bà Diệp mắng đâu đấy nhé.”
Quách Thừa Tuyên chỉ cười.
Hắn cũng muốn Diệp Liên Tuyết quay về căn hộ của hắn sống lắm chứ, nhưng cô lại nhất quyết không.
Hắn muốn sống dần cuộc sống bình thường của hai người trước khi kết hôn nhưng Diệp Liên Tuyết lại viện lý do ở gần trường để cố thủ ở ký túc xá mãi.
Khuyên không được cô, hắn đành phải bỏ cuộc.
Nhưng hắn cũng không phản bác lại ông nội, dù sao thì tính tình của hắn đôi lúc cũng thật kì cục.
Nếu không phải Phó Duật vô tư không tính toán gì đến thì cũng sẽ không có ai chấp nhận được hắn đâu.
“Ông nội xem xét khách mời, trang trí tiệc mừng thọ đi ạ.
Thời gian này cháu có hơi bận, nếu có gì ông không hài lòng thì thông cảm cho cháu nhé!”
“Ôi chao như thế nào mà chả được, càng ngày càng già đi thì có cái gì đáng để vui mừng đâu chứ! Cái ông muốn á? Con nhắm làm được không? Ông muốn có cháu cố rồi… Con liệu mà sắp xếp đi!”
Quách Thừa Tuyên mặt đầy vạch đen nhìn ông nội mình đang cực kì đắc ý cười ở phía đối diện.
Đúng thật là gừng càng già càng cay, hắn uổng công là bậc tinh anh đứng đầu thành phố này cũng không theo kịp ông.
“Chuyện này… ông nội có thể đưa ra cái gì dễ hơn không?” - Hắn gãi đầu, thực sự hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ.
Bây giờ hắn vẫn chỉ thỉnh thoảng mới đụng chạm tay chân với Diệp Liên Tuyết, làm gì đẩy được đến cái tiến độ đấy.
Huống hồ gì đâu phải cứ muốn là được.
“Haha cuối cùng thì cũng tìm được chuyện khiến cho con phải chịu thua được.
Thôi ông không thúc ép quá đáng như thế đâu, cứ kết hôn càng sớm càng tốt là được, cháu cố đương nhiên là ông rất muốn, nhưng người trẻ các con mấy ai chịu có con sớm đâu.”
“Vâng.” - Hắn cười, trên trán đổ một tầng mồ hôi, chuyện này nhạy cảm thật, tốt nhất là nên dừng ở suy nghĩ thôi là được rồi.
Thực ra thì hắn cũng đã ba mươi tuổi, để mà tính đến chuyện kết hôn sinh con thì kì thực cũng không phải là chuyện quá sớm, nhưng vấn đề là Diệp Liên Tuyết chỉ vừa mới hai mươi ba, cách hắn tận tám tuổi tròn.
Chuyện này vẫn khiến Quách Thừa Tuyên cứ lấn cấn mãi.
Cứ nghĩ đến chuyện khi hắn đang đi học đại học, Diệp Liên Tuyết khi đấy vẫn chỉ vừa mới tốt nghiệp tiểu học là Quách Thừa Tuyên lại muốn đỡ trán.
Mặc dù bây giờ giữa cô và hắn nhìn chẳng có khoảng cách là bao nhưng Phó Duật thi thoảng vẫn thường hay trêu hai người họ nhìn giống như chú cháu thật.
“Thừa Nghị sắp về rồi đấy, nghe nói là chi nhánh bên Anh Quốc cũng ổn định rồi, về sau bố con cũng không cần lặn lội bay đi bay về nữa.” - Ông nội lại nói khi thấy Quách Thừa Tuyên bắt đầu lơ đễnh đi đâu đó.
“Anh ấy chẳng nói gì với cháu nên cháu cũng chẳng biết.
Vậy là anh ấy về kịp lễ mừng thọ của ông không ạ?”
“Cái này thì ông không chắc nữa, vẫn là phải hỏi lại nó.
Nhưng mà dạo gần đây cô út của con đến đây, ông cũng không muốn A Tuyết phải về đây đâu nên là con cứ đem con bé giấu đi đâu đấy, khi nào cần thiết thì hẵng đem về đây.”
“Chuyện này cháu cũng đã nghĩ đến rồi ạ.
Ngoại trừ hôm mừng thọ ông ra thì cháu tuyệt đối sẽ không đem cô ấy về Quách gia.
Dù sao thì cháu cũng không thể quá nghiêm khắc với cô út và họ hàng, vẫn là nên để cô ấy lánh đi trước một chút.”
Ông nội gật đầu, trong lòng thầm cảm thán Quách Thừa Tuyên biết nhìn xa trông rộng.
Họ hàng nhà họ Quách thực sự ngoài Quách lão gia tử ra thì rất hiếm có ai đồng ý hôn sự từ trên trời rơi xuống như thế này.
Đối với họ, Quách Thừa Tuyên chính là người đang nắm trong tay huyết mạch, là nguồn tài chính lớn nhất và là cơ hội lợi nhuận của họ.
Thế nên đối với việc chọn người trở thành thiếu phu nhân của Quách gia tất nhiên cũng phải góp phần ít nhiều vào lợi ích của bọn họ.
Nếu người kết hôn cùng với Quách Thừa Tuyên không có gia thế, không giúp được hắn trong chuyện làm ăn, không môn đăng hộ đối thì làm sao bọn họ chấp nhận được đây? Những con người lấy hạnh phúc và đời tư của người khác để đối lại lợi nhuận và sung túc cho bản thân mình thực sự là những kẻ không bao giờ biết giới hạn, Quách lão gia tử đối với chuyện này tất nhiên không ít lần phải đau đầu.
Thật may vì Quách Thừa Tuyên không phản đối, bởi vì hắn không phản đối thế cho nên những người kia mới không có cơ hội nào đứng lên phản kháng lại quyết định này.
Mặc dù vậy, Quách lão gia tử đương nhiên biết Diệp Liên Tuyết luôn là cái gai trong mắt bọn họ, việc ghét bỏ cô và cố gắng loại trừ cô khỏi Quách gia là chuyện chắc chắn sẽ luôn luôn xảy ra.
“Thừa Tuyên, A Tuyết chấp nhận cuộc hôn nhân này thực sự cũng chẳng có chút ý đồ gì đâu, con bé không ham muốn lợi lộc gì từ chúng ta thế nên chúng ta cũng phải quan tâm nó một chút.
Ông biết chuyện tình cảm yêu đương nam nữ là chuyện không phải muốn nói là được nhưng ông thực sự mong rằng cháu vẫn phải biết bảo vệ con bé, nó là hôn thê của cháu, cháu đã chấp nhận nó, thế nên phải bảo vệ nó đến cùng.”
Quách Thừa Tuyên đương nhiên biết được tương lai của hai người sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, hắn ban đầu cũng không có dự định này nhưng càng về sau, hắn lại càng muốn bảo vệ Diệp Liên Tuyết.
Lạ thật đấy, hắn phải hỏi Phó Duật về những cảm giác lạ lùng này thôi..