“Em nói cái gì cơ? Anh ấy thực sự biến thành như thế rồi á? Điên thật đấy! Tại sao có thể trở thành như thế được chứ cái tên điên khùng này!”
Trong một quán cà phê sang trọng nọ nằm ở một góc trung tâm thương mại sầm uất dưới trướng của Quách gia, một cô gái không màng đến hình tượng cùng vẻ ngoài cao quý, bất ngờ cao giọng nói lớn khiến cho cô gái đang ngồi ở phía đối diện cũng bị doạ cho bất ngờ một phen.
“Suỵt! Chị nói nhỏ tiếng một chút nào! Tất cả mọi người đều đang nhìn sang bên này đấy!” - Bạch Ly vội vàng ngăn người ngồi đối diện mình lại khi nhìn thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, cảm thấy bà chị này thực sự cư xử vẫn cứ bị thái quá như ngày nào.
Người kia cũng biết thức thời, vội vàng chỉnh nhỏ âm lượng lại rồi lại tiếp tục cùng Bạch Ly nói chuyện, ngữ điệu vẫn cực kì gay gắt: “Xin lỗi! Chị không kiềm chế được mình.
Nhưng mà những chuyện em nói là thật chứ? Anh ấy thực sự vì con nhỏ quê mùa kia mà làm được đến mức đó sao?”
“Em đùa chị thì được cái gì đâu? Ban đầu em nghĩ rằng anh ấy sẽ phản đối cuộc hôn nhân sắp xếp này, bởi vì người kia nếu xét cả về năng lực lẫn gia thế thì không có một góc nào sánh được với anh ấy.
Nhưng bây giờ càng ngày anh ấy càng khiến em thấy được không phải như vậy, anh ấy dường như đang muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi.”
Mộ Di Dung ngay lập tức rơi vào đăm chiêu.
Cô ta chưa từng gặp qua Diệp Liên Tuyết, nhưng nghe qua lời kể của những người họ hàng ở thành phố này thì biết được người mà cô ta sắp sửa phải gọi là chị dâu là một người thực sự không dễ chơi chút nào.
Hơn nữa vẫn luôn luôn có không ít người không hài lòng chuyện này, trong đó có Quách phu nhân.
Vốn tưởng Quách Thừa Tuyên cũng sẽ không đồng ý bởi vì dù sao chuyện này cũng thật quá là điên rồ.
Nhưng bây giờ đến hắn không những không từ chối mà còn dung túng cô ấy như vậy, có chắc hay không chuyện hôn sự này sẽ tiếp tục được tiến hành mà chẳng hề có ai ngăn cản.
“Điên thật! Cô ta làm sao có cái tư cách làm con dâu của Quách gia? Anh Thừa Tuyên đúng thật là hồ đồ rồi!” - Mộ Di Dung chau mày, cô ta là một trong số những người cực kì không hài lòng với chuyện Quách Thừa Tuyên đột nhiên kết hôn theo sắp xếp.
Biết chắc chắn kiểu gì Mộ Di Dung cũng là đồng minh, Bạch Ly chắc chắn không thể nào từ bỏ cơ hội này.
Tìm kiếm được một đồng minh xịn như cô ta thì việc gì phải sợ không chống đối được Diệp Liên Tuyết.
Mặc dù Mộ Di Dung chỉ là cháu ngoại nhưng mẹ của cô ta quyền lực cũng không phải dạng vừa.
Lần này Bạch Ly không phạm sai lầm chiêu mộ sai đồng đội nữa, có được Mộ Di Dung làm cộng sự, chắc chắn vị trí Quách thiếu phu nhân sẽ lại về tay của cô ta.
Nhưng hiện tại cô ta nhất định không thể bày tỏ tham vọng quá lớn như thế được, những người của Quách gia cho dù không phải là tinh anh như Quách Thừa Tuyên nhưng cũng không hoàn toàn là đèn cạn dầu.
Chỉ cần hiện tại cô ta chịu bỏ công ra với Mộ Di Dung, về sau có khi cô ta sẽ tiến cử cô cho vị trí Quách thiếu phu nhân không chừng.
“Hầy, dù sao thì cũng không ai làm gì được anh Thừa Tuyên cả, cộng thêm cô ta còn được Quách lão gia tử yêu thương nữa, thật đúng là không thể lung lay.” - Bạch Ly lại bán thảm.
Càng lúc, Mộ Di Dung càng cảm thấy tức giận: “Ông ngoại thật đúng là hồ đồ, đối với chuyện hệ trọng cả đời người của anh ấy cũng sơ sài quá rồi đấy! Chị sẽ nói lại việc này với mẹ, phải nhúng tay vào thôi, trước khi cô gái kia thành công bước chân vào Quách gia.”
Bạch Ly không nói gì nhưng trong lòng vui mừng khấp khởi, dụ dỗ được Mộ Di Dung nhúng tay vào thì cô ta chắc chắn sẽ đứng sau hưởng lợi.
Nhưng tốt nhất vẫn là không nên thể hiện dã tâm ra bên ngoài.
Quách Thừa Tuyên đã cảnh cáo cô ta nên ngoan ngoãn yên phận, cô ta cũng không thể không nghe theo.
Bây giờ có Mộ Di Dung thay cô ta xử lý mọi chuyện, tạm thời thời gian này cứ án binh bất động đợi làm ngư ông đắc lợi đi là vừa.
“Anh cũng hay thật đấy! Về chẳng thông báo trước một tiếng nào.
Cũng may là em đang không quá bận rộn việc công ty chứ nếu không là không ai đón anh đâu đấy!” - Quách Thừa Tuyên ngồi ở ghế lái xe, bên cạnh hắn có thêm một người đàn ông khác.
Người đàn ông này hao hao giống hắn, chỉ là đường nét khuôn mặt có vẻ hiền hơn và lớn tuổi hơn.
Người kia chỉ cười rồi nhìn hắn, tuyệt đối chính là một vẻ mặt ôn nhu hiền lành đối lập hoàn toàn với hắn.
“Anh biết ngay em có bận cũng sẽ đến đón anh thôi.
Về không báo trước chính là muốn em bất ngờ, thấy sao hả, đủ bất ngờ chưa?”
Ngược lại, Quách Thừa Tuyên lại nở nụ cười cực kì yêu nghiệt.
Hắn không nhìn anh mình, chỉ chuyên tâm lái xe: “Vẫn y hệt như hồi nhỏ, anh toàn bày ra mấy trò thật ấu trĩ!”
Người đàn ông kia cười lớn, thật sự vẫn giống như ngày xưa, Quách Thừa Tuyên vẫn luôn tỏ ra ghét bỏ những lần mà anh đùa với hắn.
Nhưng không sao cả, chuyện này càng chứng tỏ tình cảm anh em giữa hai người chẳng có gì thay đổi, vẫn luôn luôn tốt đẹp.
Anh là Quách Nguyên - anh trai của Quách Thừa Tuyên, cháu trai lớn của Quách gia đang đảm nhiệm chi nhánh Quách thị tại Anh quốc.
Thời gian này anh về nước nghỉ ngơi, sẵn tiện làm một số chuyện liên quan.
“Lần này thảnh thơi về nước, vừa hay lại mừng đại thọ của ông nội, một công đôi việc tiện thật đấy!”
“Em tưởng là anh về để dự mừng thọ.
Anh định khi nào thì sang lại bên đấy thế?”
“Không biết nữa, chi nhánh bên đấy dần ổn định rồi, ít hôm nữa bố cũng sẽ về thôi.
Bây giờ không có anh vẫn hoạt động tốt được rồi.”
“Ghen tị thật! Quách thị ở đây vắng em một ngày cũng không yên được, em chẳng được nghỉ phép đâu, lúc nào cũng phải cắm mặt trong công việc.”
Cả hai đều là bậc tinh anh nổi danh thành phố này, là đối tượng tốt của biết bao nhiêu gia tộc muốn củng cố địa vị.
Thế nhưng ngoại trừ Quách Thừa Tuyên vừa rồi mới đính hôn ra thì Quách Nguyên dường như chẳng có hứng thú với hôn nhân lắm.
“Em đứng đầu tổng bộ, huyết mạch của kinh tế nước nhà, đâu phải muốn lơi là là được đâu.
Anh cảm thấy may mắn thật vì anh chỉ điều hành một chi nhánh thôi.
Chứ nếu như anh là em chắc chắn anh sẽ phát điên vì mệt mỏi rồi.”
Quách Thừa Tuyên cười lớn, hắn không nói gì.
Quách Nguyên cũng bật cười.
Anh thừa nhận rằng năng lực của anh không bằng em trai của mình đâu, thế nên anh cũng chẳng có cảm thấy thiên vị hay gì khi Quách Thừa Tuyên cai quản tổng bộ còn anh chỉ lo một chi nhánh.
Quách Thừa Tuyên thực sự là một thiên tài kinh doanh, điều này khiến cho anh cảm thấy đỡ áp lực phần nào.
Nếu là anh, không biết anh có chống đỡ nổi Quách thị được đến bước này hay không.
“Lần này về nước, không biết có tiện thể ăn cưới của em trai anh hay không đây.” - Quách Nguyên đùa một câu, anh nghe rất nhiều người nói rằng vợ sắp cưới của em trai anh vốn không được tốt lắm, không biết thực hư ra sao.
Nghe người khác nhắc đến Diệp Liên Tuyết, không hiểu sao Quách Thừa Tuyên lại cảm thấy cực kì khẩn trương: “Đâu phải cứ muốn kết hôn là kết hôn mà anh cứ đòi tiện thể nhỉ.
Hơn nữa cũng chưa đến lúc phải kết hôn đâu, cô ấy còn đang học nghiên cứu sinh, em thì vẫn bận rộn với Quách thị suốt.”
Trông Quách Thừa Tuyên không giống như là ghét bỏ cuộc hôn nhân này, Quách Nguyên cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Mẹ anh không thích con dâu tương lai, suốt ngày gọi điện thoại kể khổ với anh, anh cũng chẳng biết phải làm sao.
Nhưng anh tin em trai của anh có mắt nhìn người, Quách Thừa Tuyên đối với hôn sự này không bài xích, chắc chắn là hắn cũng cảm thấy đối phương phù hợp.
“Khi nào giới thiệu em dâu cho anh thế?” - Anh bâng quơ hỏi.
“Vẫn đang đem giấu đi, đem cô ấy xuất hiện ra ngoài mẹ lại không thích.”
“Ai bảo đem về nhà đâu, đem đến ra mắt riêng anh không được á?”
Quách Thừa Tuyên cười, thật may vì anh trai của hắn không phải là kiểu người ai nói gì cũng tin.
“Để em hỏi cô ấy đã, dù sao thì em cũng không có toàn quyền quyết định gì đâu.”
Quách Nguyên bật cười.
Quách Thừa Tuyên ngày thường cao ngạo, không đặt ai vào mắt bây giờ lại đang nhượng bộ phu nhân của mình sao? Thật làm anh cảm thấy tò mò về người em dâu này quá!.