HÔN NHÂN GIẢ

Có lẽ là người gặp được chuyện vui nên tin thần phấn chấn, đến giữa trưa, trong phòng làm việc tràn ngập không khí vui vẻ.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, có người đề nghị nói giám đốc Cố mới đến, người còn lạ lẫm chưa quen, chi bằng buổi tối tất cả đồng nghiệp trong công ty cùng nhau tụ tập, nhân tiện chúc mừng sinh nhật cô luôn.

Mọi người đã có lòng như vậy, Cố Ái không khỏi biết ơn trong lòng, nhưng nghĩ đến sáu giờ chiều nay chuyến bay của Otto sẽ đáp xuống thành phố S, Cố Ái có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, suy tư một lát, vừa định ngượng ngùng mở miệng xin khước từ, lại nghe cô nàng Lữ Dĩnh kia lớn giọng trêu chọc: “Ôi, đại mỹ nhân như giám đốc Cố của chúng ta đây, mọi người cảm thấy buổi tối cô ấy có thể không có hẹn được sao?”

Lữ Dĩnh nói xong, trong phòng làm việc chợt có ai đó tặc lưỡi hai tiếng: “Giám đốc Cố, cô có bạn trai hay chưa? Đám đàn ông độc thân như chúng tôi đây lúc nào cũng hy vọng được lọt vào mắt của cô đấy.”

Cố Ái bật cười, đáp lại rành mạch: “Tôi đã có bạn trai rồi.” Vừa dứt lời, liền nghe được giọng nói hào sảng của Lữ Dĩnh vang lên hùng hồn: “Chị Lữ của em vẫn còn đang chưa có ai đi về cùng, ai đến cũng không cự tuyệt, hahaha!” Nói xong cô lại vụng trộm nhìn sang Lưu Vân một cái, thấy Lưu Vân đang cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì, Lữ Dĩnh bĩu môi, chợt cảm thấy không còn thú vị gì nữa.

Hơn sáu giờ chiều Otto sẽ đặt chân xuống thành phố S.

Công ty Cố Ái ở trung tâm thành phố, cách sân bay khoảng nửa tiếng chạy xe, cho nên, buổi chiều hơn bốn giờ, Cố Ái liền đến cáo từ trước với Lưu Vân, xin được nghỉ trước thời gian tan tầm vì có chuyện riêng cần giải quyết.

Được Lưu Vân gật đầu đồng ý cho phép, Cố Ái liền đến phòng thay quần áo thay bộ trang phục văn phòng bằng một bộ đơn giản nhàn nhã hơn.

Đến khi cô chuẩn bị ra về, thấy cô thay đồ khác, mấy đồng nghiệp nam trong công ty nhất thời lại rục rịch bắt đầu trêu ghẹo cô: “Giám đốc Cố mặc đồ đơn giản thế này đẹp hơn đó.”

Cố Ái cười lắc đầu: “Mấy người đúng là dẻo miệng thật.” Cầm lấy túi xách, phất tay tạm biệt mọi người: “Ngày mai gặp.”

“Đi cẩn thận nhé.” Cố Ái mới vừa đi ra đến cửa, chợt nghe thấy Lưu Vân thản nhiên nói với mình một câu như vậy, Cố Ái sửng sốt, rồi sau đó lịch sự đáp lại: “Cảm ơn anh.”

Ra khỏi văn phòng, Cố Ái đi dọc hành lang, vừa muốn đưa tay lên ấn chờ thang máy, tay bỗng bị Lữ Dĩnh cầm lại.

Quay đầu nhìn Lữ Dĩnh, vẻ mặt cô nàng hôm nay trông thật nặng nề, giống như có chút không vui, Cố Ái nhíu mày: “Cậu làm sao thế?”

“Ái Ái, cậu có biết người tặng cậu hoa hồng sáng nay là ai không?”

Biểu tình của Lữ Dĩnh dường như có gì đó khác thường, Cố Ái kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải là do Lâm Trình tặng mình sao?”

“Có lẽ không phải.” Lữ Dĩnh đáp lời cô, vừa giúp cô ấn thang máy. Lúc này, cô nàng bỗng thấp giọng nói một câu: “Hẳn là của Lưu Vân.” Nói xong, cô xoay người quay về văn phòng.

Hoa hồng là do Lưu Vân tặng? Không thể nào, cô vừa tới công ty làm được vài hôm, anh ta làm sao có thể biết được sinh nhật của cô?

Có điều, Cố Ái thở dài, vì sao khi biết được hoa hồng này không phải do Lâm Trình tặng, trong lòng cô lại có chút không vui chứ?

Mỉm cười tự giễu, vì sao buổi sáng lúc nhận được hoa cô lại khẳng định hoa này là của Lâm Trình? Vì cái gì không phủ nhận một chút, có lẽ Lâm Trình sớm đã quên mất sinh nhật của cô từ rất lâu rôi. Là bởi vì cô tin lời của anh ta sao? Tin lời anh ta đã nói, suốt ba năm qua, anh ta luôn nhớ đến cô?

Vậy những gì anh ta đã thổ lộ với cô, rốt cuộc cô có nên tin tưởng hay không?

Trong lúc cô còn đang hỗn loạn với suy nghĩ trong lòng, cửa thang máy đột nhiên mở ra, ngẩng đầu nhìn lên, Cố Ái chuẩn bị nâng cất bước đi vào thì bỗng khựng lại.

Bên trong thang máy lúc này chỉ có hai người, một là Ninh Phi, người còn lại chính là Lâm Trình.

Mày hơi nhíu lại, đang nghĩ xem mình nên quay sang đi cầu thang bộ để né tránh Lâm Trình, hay là xem như không có gì mà bước vào thang máy, lại cảm giác cổ tay bị Lâm Trình giữ chặt, rồi sau đó cô liền bị anh kéo vào trong thang máy. Cùng lúc đó, khi cô bước vào trong thì Ninh Phi rất biết ý đi ra ngoài, Cố Ái chỉ kịp nghe Lâm Trình nói với Ninh Phi một tiếng: “Lập tức gọi điện thoại cho Tôn tổng, buổi gặp ngày hôm nay hủy bỏ.”

Cửa thang máy vừa bị đóng lại, cô còn chưa kịp có phản ứng gì, đã bị Lâm Trình ôm eo siết chặt vào lòng, đôi môi không chờ đợi liền hôn lên môi cô.

Lại là cường hôn. Cố Ái buồn bực, vừa định đẩy anh ra, bỗng nhận ra thang máy dường như không chạy như bình thường, ngay sau đó, thang máy rớt mạnh xuống một khoảng rất đột ngột, ngay cả đứng cũng không thể đứng vững.

Thang máy xảy ra trục trặc gì sao?

Cố Ái kinh hoảng, Lâm Trình lúc này bỗng ấn mạnh người cô vào vách tường, đầu của cô cũng được anh giữ chặt bằng hai tay, kê sát vào vách tường sau lưng.

“Ái Ái, mũi chân chấm đất, gót chân nhón lên, đầu gối hơi khuỵ xuống, hít thở thật mạnh.”

Đầu óc Cố Ái lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm thấy trời đất đang quay cuồng ngả nghiêng, chỉ biết răm rắp làm theo lời của Lâm Trình, cô mới vừa nhón chân hạ gối, liền cảm giác được thang máy bất thình lình tiếp đất.

Cô không có việc gì, cả người đứng thẳng vững vàng, nhưng ngay khi thang máy dừng lại, người Lâm Trình lảo đảo mấy cái rồi ngã lăn xuống đất.

“Lâm Trình, anh không sao chứ?” Nhìn anh nằm trên mặt sàn, Cố Ái kinh hoảng hơn, cuống quít muốn đỡ anh dậy.

Thấy bộ dạng cô không ngừng lo lắng cho mình, Lâm Trình gắng gượng đứng dậy, mỉm cười với cô: “Anh không sao.”

“Thang máy làm sao lại đột nhiên rơi như vậy?” Cố Ái nhíu mày, khẩn trương nhìn anh: “Anh thật sự không bị thương ở chỗ nào chứ?” Cô nói xong, xoay người anh một vòng cẩn thận đánh giá, hỏi thêm một lần nữa để chắc chắn không có chuyện gì. “Anh thật sự không có chuyện gì? Có cảm giác không thoải mái ở chỗ nào không?”

Giống như đã từng ở nơi nào đó đọc được, khi gặp tình hướng thang máy đột ngột rơi tự do, thì nên kề sát lưng vào vách tường trong thang máy, đầu gối hơi khuỵu xuống, mũi chân nhón lên và hít thở mạnh để tránh tai nạn khi tiếp đất.

Hơn nữa, theo góc độ vật lý học mà nói, khi thang máy rơi xuống với tốc độ cao, người ở bên trong không nên đứng thẳng hẳn, cũng không nên ngồi chồm hổm, vì những tư thế này khi chạm đất đều làm tổn thương đến thân thể, nhẹ thì gãy xương, nặng thì bại liệt hoặc mất mạng.

Chuyện xảy ra đột ngột ngày hôm nay, cô thế nhưng không biết phải làm sao.

Cũng may, có anh ở nơi này.

Nhưng lúc đó anh chỉ lo cho cô, anh thật sự không có việc gì sao?

“Anh thực không có chuyện gì mà.” Lâm Trình mỉm cười khẽ nhéo má của cô: “Ái Ái lúc lo lắng cho anh trông đáng yêu thật.”

Lâm Trình này chính là một con sói quả không sai.

Anh nhéo má của cô xong, thế nhưng lại kéo cả người của cô lại bắt đầu hôn điên cuồng.

Tay còn vô cùng không thành thật bắt đầu sờ loạn trên người cô.

Cố Ái buồn bực, khẽ đẩy anh ra: “Lâm Trình, anh đừng làm loạn nữa, chúng ra hiện tại đang bị mắc kẹt trong thang máy đó anh biết không, nên để sức lực nghĩ cách làm sao để ra ngoài đi.”

Anh cười, ôm chặt cô, tuy rằng không hôn cô nữa, nhưng miệng vẫn dán trên môi cô không hề muốn rời đi, thanh âm như ậm ừ: “Em không nghe thấy gì sao? Đã có cứu viện đến ở bên ngoài, đợi một lát nữa cửa thang máy sẽ được mở ra ngay thôi.”

Tên lưu manh này ôm cô vô cùng chặt, còn đem cái miệng của anh ta đặt ở trên miệng cô không rời, Cố Ái sốt ruột: “Đợi lát nữa bọn họ cạy được cửa thang máy ra, nhìn thấy chúng ta thế này nhất định sẽ bị doạ cho nhảy dựng.”

“Hai người đang hoảng sợ đứng ôm lấy nhau, có gì đáng ngạc nhiên?” Lâm Trình nói xong, tiếp tục ôm chặt lấy cô.

Vừa rồi thang máy rơi xuống thật sự khiến anh thấy kinh hãi vô cùng.

Anh rất sợ hãi xảy ra chuyện gì lớn khiến cô bị thương, cũng may, hiện tại đã không có việc gì.

Hay tay siết chặt cô vào lòng, cảm giác thực hạnh phúc khôn tả.

Trong đầu anh lại có suy nghĩ, mấy công nhân sửa chữa thang máy có thể kéo dài thời gian thêm vài phút nữa được hay không, để anh được đứng đây ôm cô lâu thêm một chút, hưởng thụ giây phút hạnh phúc ít ỏi này. Anh biết, một khi đã ra bên ngoài rồi, cô nàng trong lòng mình nhất định sẽ lại lạnh lùng với anh như cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi