HÔN NHÂN LỪA GẠT

 Tần Tiêu đưa Ngụy Thất lên lầu, ngay khi đóng cửa hắn giật mạnh một cái, đôi mắt đen như mực dưới ánh đèn lờ mờ u ám mà thâm thuý, người khác nhìn vào đều khiến lòng xôn xao. 

 “ Anh làm gì đấy?” trong giọng nói của Ngụy Thất có mấy phần bất mãn.

 Tần Tiêu muốn xác nhận, bản thân hắn có phải là độc nhất vô nhị trong lòng Nguỵ Thất không.

 “ Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

 Đối diện với sự truy vấn của Tần Tiêu, Nguỵ Thất hơi hoảng sợ, ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình tại sao cứ hết lần này đến lần khác đều bao dung hắn.

  “ Không có.” Nguỵ Thất tức giận nhìn Tần Tiêu, kiên định lặp lại một lần nữa, “ Tôi không có.”

 “ Em nói dối.”

  Tần Tiêu hung hăng tiến đến, Nguỵ Thất lảo đảo ngã lui về phía sau. Chỉ nghe tiếng cửa chính nặng nề đóng lại, trong phòng tối chỉ còn bốn mắt nhìn nhau, dường như không ai chịu thoả hiệp. 

 “ Tại sao từ trước đến giờ em đều không động tay với anh? ” Tần Tiêu từng bước từng bước tiến đến, dồn Ngụy Thất đến góc phòng khách, không còn đường chạy trốn, “ Với thân thủ của em, nếu như muốn phản kháng, đó là điều rất dễ dàng, nhưng em đều chưa hề làm gì cả.”

 “ Tại sao không phản kháng?”

 “Tại sao luôn mặc kệ anh muốn làm gì thì làm?”

 “ Ngụy Thất, rốt cục là tại sao?”

 Phòng khách yên tĩnh chỉ còn vang vọng tiếng nói của Tần Tiêu, khuôn mặt xinh đẹp của Ngụy Thất đỏ bừng, con ngươi màu nâu nhạt mở to, cậu giật giật bờ môi, dường như lời giải thích bị nghẹn ở đâu đó không thể nào nói ra.

 Rốt cục là tại sao?

  Tần Tiêu có thể thấy một tia xoắn xuýt trên gương mặt lạnh lùng kia, tim không thể kiềm chế mà có chút nóng lên, loại rung động tựa như lông vũ thoát qua, hắn muốn bắt lấy nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đã sớm mất đi. 

  Từ một lời nói dối rồi thành một vòng xoáy, người hãm vào đó lúc nào cũng không hề hay biết. 

  Trong nháy mắt bốn mảnh môi chạm vào nhau, Nguỵ Thất nghe được giọng nói của Tần Tiêu thì thầm bên tai, “Thất Thất, tiếp nhận anh đi.”

  Nguỵ Thất dần dần nhắm mắt, ở một nơi sâu thẳm trong trái tim vang lên một giọng nói: Tần Tiêu sẽ là một Diệp Dung Sâm khác sao?

  Rung đông chậm chạp mà hữu lực, tiếp xúc da thịt chính là phương pháp trực tiếp nhất của tình yêu. Đôi môi đỏ của Ngụy Thất nhếch lên, dường như vui vẻ, cũng cũng dường như thống khổ dẫn dắt lấy lý trí của Tần Tiêu. 

  Bàn tay bị thương của Nguỵ Thất giơ cao khỏi đầu, hai chân bị Tần Tiêu tách ra, bờ mông tròn trịa bị ép đến mức nhấc lên, tư thế này làm cự vật dữ tợn có thể vào rất sâu. Tần Tiêu cảm thấy côn th*t cứng rắn được khoang sinh sản ẩm ướt siết chặt, ám ảnh sẽ bị mang thai khiến Ngụy Thất hốt hoảng giãy dụa, bản năng muốn cự tuyệt sự xâm nhập của cự vật. 

  Tần Tiêu giống như nhìn thấu nội tâm Ngụy Thất, hai tay gắt gao chế trụ eo nhỏ đang văn vẹo, lực đạo trừu sáp càng nhanh thêm, chỗ yếu ớt kia bị đỉnh đến vừa mềm vừa tê. Ngụy Thất khó chịu trợn mắt, đôi mắt mờ nước, môi nhếch lên, phát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn. 

  Thật đáng sợ.

  Dường như linh hồn cũng bị đâm thủng.

  Nguỵ Thất không nhớ đêm ấy đã làm với Tần Tiêu bao nhiêu lần, còn chưa tỉnh táo bao nhiêu lại bị đối phương lôi vào một cuộc sát phạt mới.

  Lặp đi lặp lại, cho đến khi thân thể chết lặng, lý trí hoàn toàn đánh mất, Ngụy Thất cũng không nhịn được nữa tháo bỏ lớp sắt thép bên ngoài của mình, trên gương mặt đầy nước mắt khóc lớn, ” Đừng mà, đau quá, …..”

  Trái tim Tần Tiêu nhè nhẹ nhói lên, hắn ôm chặt lấy Ngụy Thất trong lòng mình, thời khắc này hắn cũng không rõ đâu là thực tại đâu là mộng ảo. 

  “Đừng sợ, em có anh.”

  Trên thế gian này đều đáng sợ nhất chính là khi bạn nói dối quá chân thật, ngay cả bản thân bạn cũng không biết được rõ ràng thật giả ở đâu.

  Tần Tiêu thức dậy đã là buổi trưa hôm sau, hắn mơ màng cầm lấy điện thoại ở đầu giường, có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Tô Trạm. Vừa lúc định đứng dậy lại thấy Ngụy Thất đang gối lên cánh tay hắn ngủ ngon lành, Tần Tiêu dứt khoát lại ném điện thoại lên đầu giường, để tối trả lời Tô Trạm cũng được. 

  Trong lúc Ngụy Thất ngủ say, Tần Tiêu lặng lẽ nhìn cậu, gương mặt xinh đẹp như được hoạ sĩ phác hoạ tỉ mỉ, làn da trắng như bạch ngọc, đôi mắt thon dài cùng một đôi lông mi nồng đậm, bờ môi dường như nhạt hơn so với người thường nhưng lúc nào cũng ướt át, tuy cậu rất xinh đẹp nhưng hoàn toàn không có cảm giác là nữ. Một nét đẹp khiến cho Tần Tiêu hoài nghi phải chăng cậu có thể biến mất bất cứ khi nào. 

  Tần Tiêu nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Nguỵ Thất, cậu mặc một thân tây trang màu đen, bên trong áo sơ mi trắng, cổ áo hơi hở rộ ra xương quai xanh, lúc nói chuyện hầu kết không ngừng lên xuống, toàn thân lộ ra một cảm giác cấm dục phi thường mạnh mẽ. 

  Đang lúc hắn đắm chìm trong hồi ức, tiếng chuông cửa vang lên kéo hắn về lại thực tại. Giờ này còn ai đến nhà Ngụy Thất nữa?

  Trong lúc ngủ Ngụy Thất không tự chủ được nhíu mày, sau đó kéo chăn trùm kín mặt, không muốn để ý đến tiếng chuông cửa bên ngoài. Tần Tiêu bị dáng vẻ trẻ con của Nguỵ Thất chọc cười, từ đáy lòng hắn không nhịn được nổi lên nhu tình, hắn rón rén rút tay dưới đầu Ngụy Thất ra, tiện thể lấy áo khoác lên người, chải chải lại mái đầu rối bời rồi đi mở cửa. 

  “ Ai…”

  Lời còn chưa nói xong, Tần Tiêu đã nhìn rõ người trước mặt, đây không phải là người đàn ông ngày ấy sau khi tan ca đã đi cùng Ngụy Thất sao? Cậu ta làm thế nào giờ này lại xuất hiện ở đây.

  Người ngạc nhiên không phải chỉ có Tần Tiêu, còn có Cao Dật đang xấu hổ đứng ngoài cửa, y không ngờ giờ này Tần Tiêu sẽ có mặt ở nhà Ngụy Thất. Cao Dật sau khi nghe Văn Tuyên nói về sự tình của Ngụy Thất liền lo lắng đến vết thương của cậu, sau khi tìm cha Diệp hỏi địa chỉ, y liền nhân lúc nghỉ trưa đến thăm Ngụy Thất, không ngờ lại đụng phải Tần Tiêu còn trong trạng thái quần áo xộc xệch, kẻ ngu cũng biết đêm qua hai người đã làm cái gì. 

  “Cậu là đồng nghiệp của Ngụy Thất à?” Tần Tiêu khoanh hai tay trước ngực, lười biếng nhíu mày.

  “ Tôi là sinh viên thực tập của công ty, luật sư Nguỵ là thầy hướng dẫn của tôi.” Trong ánh mắt Cao Dật thoáng hiện lên vẻ thất vọng khi gặp Tần Tiêu ở đây, “ Nghe nói luật sư Nguỵ bị thường, tôi qua thăm anh ấy.”

  Tần Tiêu chú ý đến cái túi trong tay Cao Dật, Cao Dật giải thích, “ Đây là thuốc tôi mua, nghe nói bôi lên sẽ khiến vết thương tốt hơn nhiều.”

  “ Tôi đã đưa Thất Thất đi bệnh viện rồi, nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của cậu nhé. “ Tần Tiêu tự xem bản thân mình là chủ nhà, thậm chí còn nói ra cái tên mình thân mật gọi Nguỵ Thất.

  Cao Dật nghe được trong lời nói của Tần Tiêu có mấy phần cưng chiều, nhất thời không biết trả lời thế nào, ngại ngùng đứng ngoài cửa.

  “ Thất Thất đang ngủ, chắc chưa dậy ngay được, đợi lát nữa em ấy dậy tôi sẽ nói có cậu ghé qua.” Tần Tiêu hạ một đòn với Cao Dật, sau đó nhẹ nhàng cười, “ Cậu còn việc gì cần tôi chuyển lời không?”

  Cao Dật ngại ngùng, đứa cái túi cho Tần Tiêu nói, “ Đây là thuốc tôi mua, thật ngại quá, có thể đưa cho luật sư Nguỵ giúp tôi không?”

  “ Được.”

  Cao Dật vừa rời đi, Tần Tiêu đã khoá cửa, đi vào nhà bếp ném thẳng thuốc mà Cao Dật vừa mua vào thùng rác.

  Trong cuộc đời của Nguỵ Thất, ngoại trừ Tần Tiêu ra, không cần thêm một người thứ hai nào tự nhận yêu cậu sâu đậm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi