HÔN NHÂN LỪA GẠT

 Mấy ngày đi công tác ở thành phố B, Tần Tiêu sáng trưa chiều đều nhắn tin cho Ngụy Thất, mỗi tin nhắn đều được đọc, thế nhưng đối phương không hề trả lời. Tần Tiêu đối mặt với tình huống này ngoài cười trừ ra, dường như cũng không biết phải làm gì nữa.

  Ký hợp đồng xong, Tô Trạm và Tần Tiêu tìm một nhà hàng ăn cơm, thuận tiện gọi hai chai bia.

  Tô Trạm nhẹ nhàng mở nắp chai, nhìn nhìn dưới nắp, lại gọi thêm một chai, y vui vẻ nói với phục vụ, “Ngại quá, cho tôi thêm một chai.”

  Tần Tiêu nhìn bộ dáng Tô Trạm cà lơ phất phơ, không nhịn được cười to, “Vui thành cái kiểu gì luôn rồi?”

  Tô Trạm câu môi, “Cuộc đời này đã đủ khổ rồi, đương nhiên tôi phải tự tìm niềm vui cho bản thân.”

  “Chúng ta cạn ly, vì niềm vui của bản thân.”

  Nói xong, Tần Tiêu cũng mở nắp chai, nhìn bên dưới, trên đó chỉ có một dòng “chúc bạn may mắn lần sau.”

  

  Hai người uống chút rượu, tâm tình hứng lên, Tô Trạm tiện miệng hỏi, “Cậu khi nào chuẩn bị kết hôn với Ngụy Thất?”

  “Sao đột nhiên hỏi vậy?”

  “ Thời gian cậu với Ngụy Thất bên nhau cũng đâu phải ngắn nữa?” Tô Trạm nấc một cái rồi tiếp tục nói, “ Hi Hoà cũng mang thai sáu tháng rồi.”

  Tần Tiêu nhấp một ngụm rượu, nhẹ đáp, “Ừ.”

  “Cậu chưa từng nghĩ qua?”  Tô Trạm nói tiếp, “Đã lâu như vậy, cậu thật sự không hề có chút tình cảm nào với Ngụy Thất sao?”

  “Cậu từ trước đến giờ vốn không hiểu trái tim mình, đối với Trình Hi Hòa tốt, đối với Ngụy Thất cũng thế, cậu không thể phân biệt rõ hai thứ tình cảm này à?” Tô Trạm chống cằm, không chớp mắt nhìn Tần Tiêu vẫn không lên tiếng, “Đừng nghĩ cậu bình thường làm việc tinh thông, vậy mà trong mấy vấn đề mấu chốt lại chẳng hiểu gì.”

  Tô Trạm uống say rồi, nhưng từng chữ từng chữ như đánh vào chỗ đau của Tần Tiêu.

  “Cậu và Hi Hoà, dù cho không có Diệp Dung Sâm, cũng sẽ không có kết quả.”

  “Hi Hòa không màng thế sự, còn cậu thì tính toán quá nhiều, chỉ có ở bên Ngụy Thất, mới thực sự hợp với cậu.”

  Người ta thường nói vật hợp theo loài, Tần Tiêu và Ngụy Thất thực sự là một cặp trời sinh. Đương nhiên, những lời này Tô Trạm đều để trong lòng, không hề nói ra.

  Đêm này, Tần Tiêu không ngủ được.

  Ngày quay lại thành phố A, mưa gió mù mịt, Tần Tiêu liếc nhìn điện thoại, Ngụy Thất không hề trả lời hắn một tin nhắn nào.

  Tô Trạm phát hiện gần đây tần suất xem điện thoại của Tần Tiêu vô cùng cao, thậm chí trong suốt quá trình kí hợp đồng, ánh mắt của hắn cũng chỉ dán vào điện thoại, giống như đang chờ đợi một cái gì đó.

  Một thứ tưởng chừng rất đơn giản, bất tri bất giác lại thấm vào tận máu xương.

  Chờ rất lâu, Tô Trạm mới gọi được taxi, y giục Tần Tiêu lên xe, “Tần Tiêu, nhanh lên xe, đứng ngây ngẩn ở đó làm gì?”

  “Cậu đi trước đi, tôi chờ xe sau.”

  “Đậu má, não cậu bị hư à, thời tiết kiểu này, chờ xe thì chờ tới bao giờ.”

  “Tôi đi khác hướng với cậu.”

  “Khác mẹ gì? Chỗ tôi ở không phải cách nhà cậu chỉ có hai con đường sao?” Tô Trạm nói xong, đột nhiên hiểu ra ý của Tần Tiêu, liền hỏi lại, “Cậu muốn đến chỗ của Ngụy Thất à?”

  Hôm nay là thứ bảy, Ngụy Thất ở nhà.

  Tài xế do chờ quá lâu cũng bắt đầu giục, “Cuối cùng hai cậu có đi hay không?”

  “Cậu đi đi, lát nữa có gì liên lạc.”

  “Ừ, cậu đi đường cẩn thận.”

  Sau khi Tô Trạm rời đi, chừng hai mươi phút Tần Tiêu mới gọi được một chiếc taxi khác. Từ sân bay đến nhà Ngụy Thất mất tầm 1 tiếng đồng hồ, Tần Tiêu lên xe đi được một lúc sau đó xe ngừng lại hoàn toàn không di chuyển.

  Mưa bên ngoài mỗi lúc một to hơn, Tần Tiêu nhíu mày nhìn, sau đó gấp rút hỏi, “Bác tài, sao ngừng lại vậy?”

  “Phía trước có tai nạn, cho nên phải ngừng.” Tài xế nói tiếp, “Thời tiết kiểu này, còn lái nhanh, không xảy ra tai nạn mới lạ.”

  Chỗ này muốn qua nhà Ngụy Thất phải băng qua một đại lộ, Tần Tiêu ngẩng đầu có thể nhìn thấy nóc của cao ốc nơi Ngụy Thất sống, nếu đi tắt qua cũng mất tầm 10 phút, trong khi đi xe thì phải mất 30 phút, hơn nữa bây giờ cảnh sát giao thông mới tới không biết khi nào xong.

  Tần Tiêu lấy tờ 200 trong ví ra đưa cho tài xế, “Để tôi xuống ở đây đi.”

  “Anh thực sự muốn xuống à, ngoài trời mưa to lắm.” Tài xế cảm thấy vị khách này thật kì lạ, người bình thường có ai muốn xuống xe dưới trời mưa gió như này đâu.

  “Ừ, không cần thối tiền đâu.”

  Nói xong, Tần Tiêu không chút do dự bước xuống xe, thân hình cao lớn băng qua dòng xe chạy trên đường, người trong xe từng người từng người đều quay đầu nhìn một người đàn ông xa lạ chạy như điên trong màn mưa.

  Lúc nghe tiếng chuông cửa, Ngụy Thất đang nằm trên sofa đọc sách, trong lòng thắc mắc không biết ai còn đến giờ này, kết quả khi mở cửa liền nhìn thấy Tần Tiêu toàn thân ướt như chuột lột. Bộ vest đắt tiền trên người ướt sũng nước mưa, còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng giọt nước men theo gấu áo gấu quần chảy xuống, Ngụy Thất vẫn đứng yên ở cửa không phản ứng, một lúc lâu sau cậu mới hỏi, “Sao anh lại ướt thành bộ dạng thế này?”

  Theo như dự báo thời tiết, hôm nay sẽ có bão, còn thêm mưa to, vốn chẳng có ai muốn ra ngoài vào thời gian này, nhưng Tần Tiêu vẫn đội mưa tới.

  Ngụy Thất nhìn nhìn Tần Tiêu một cái, hơi lùi bước về phía sau, “Vào nhà trước đi.”

  Cả người Tần Tiêu ướt sũng lạnh đến mức không tự chủ được nắm tay lại thành quyền, nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt, chút ấm áp nhỏ nhoi trong phòng nhanh chóng cũng bị hơi lạnh chiếm lấy. Ngụy Thất lấy ra trong tủ nhà tắm một cái khăn lông đưa cho Tần Tiêu, “Lau tóc trước đi, rồi đi tắm.”

  Đây là lần đầu tiên Ngụy Thất không hung dữ vs Tần Tiêu, có lẽ bởi vì dáng vẻ của hắn thực sự rất khốn khổ.

  Lần trước Tần Tiêu đến nhà Ngụy Thất có để lại mấy bộ quần áo, Ngụy Thất cũng định vứt đi, nhưng không biết tại sao vẫn để lại, cậu nhét hẳn xuống dưới đáy tủ, chất chồng quần áo của mình lên trên.

  Tắm xong, Tần Tiêu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng ấm áp lên không ít. Hắn vốn muốn hỏi Ngụy Thất quần áo lần trước hắn để còn không, nhưng lại phát hiện quần áo đã được để trên giường chỉ cần cầm lên là mặc, hắn lại phát hiện trên quần áo vẫn còn độ ấm chưa tan, giống như vừa được lấy ra từ máy sấy.

  Thay quần áo xong, Tần Tiêu đi ra khỏi phòng, Ngụy Thất vẫn xem sách, cậu không ngẩng đầu lên nói, “Lấy thuốc trên bàn uống đi.

  Tần Tiêu không ngờ Ngụy Thất lo lắng đến cả mức độ này, chuẩn bị sẵn cả thuốc cảm để trên bàn, còn chưa kịp nói câu cảm ơn, Ngụy Thất đã nhanh chóng nói tiếp, “Lát nữa hết mưa anh về nhà đi.”

  Lại là <Tình yêu đơn giản>

  Ngụy Thất dường như rất thích quyển sách này.

  Thấy Tần Tiêu không trả lời, Ngụy Thất không tự giác ngẩng đầu, phát hiện ánh nhìn của đối phương vẫn dán lên người mình. Ngụy Thất khó chịu nhíu mày, trong ngữ khí đã không còn ấm áp ban đầu nữa, “Lời tôi mới nói anh có nghe không?”

  Ôn nhu của Ngụy Thất như đóa phù dung sớm nở tối tàn, Tần Tiêu vừa mới cho rằng Ngụy Thất có chút quan tâm đến hắn, đối phương đã như tát hắn một cái trở về với hiện thực.

Một cái tát vô hình nhưng đau thấu lòng.

Tần Tiêu đi lên phía trước, ôm lấy Ngụy Thất từ trên sofa bế lên, Ngụy Thất bị ôm theo phản xạ ôm cổ Tần Tiêu sợ ngã. 

  Ngụy Thất tức giận hét, “Anh làm cái quái gì thế?!”

  “Ngủ.” Tần Tiêu đơn giản đáp lại.

  Tần Tiêu ôm Ngụy Thất vùi vào trong chăn, Ngụy Thất dùng hết sức muốn đẩy người ra, nhưng Tần Tiêu một mực giữ eo cậu, căn bản cậu không thể làm gì được. Ngụy Thất tức giận mím môi, Tần Tiêu lại ôm cậu càng chặt, giọng nói trầm thấp còn thêm mấy phần rã rời, “Thất Thất, anh mệt quá, để anh ngủ đi.”

  “Anh ngủ thì ngủ đi, đụng tôi làm gì?”

“Anh nhớ em.” Tần Tiêu không hề nói láo, hắn thực sự rất nhớ Ngụy Thất, không cần chờ đợi câu trả lời của đối phương, Tần Tiêu đem tất cả tâm tình trở thành cái ôm bao bọc lấy Ngụy Thất.

  Ngụy Thất đang muốn nói lại, Tần Tiêu đã cúi đầu, giọng nói hắn trầm nhẹ bên tai cậu, “ Mỗi ngày đều nhớ em.”

  Nụ hôn quen thuộc rơi xuống, Tần Tiêu như đói khát mà cướp lấy nước bọt trong miệng Ngụy Thất, đầu lưỡi linh hoạt quét qua từng chỗ mẫn cảm. Ngụy Thất bị hôn đến nhũn toàn thân, đầu lưỡi đối phương nhẹ nhàng linh hoạt cuốn lấy lưỡi cậu, sau đó ngậm vào miệng nhẹ nhàng mút vào.

  Môi lưỡi giao nhau từng ngụm từng ngụm, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy tra khỏi khóe môi, Tần Tiêu thoáng buông đôi môi ướt át của Ngụy Thất ra, liếm theo nước bọt xuống cằm, nhẹ nhàng hôn lên cần cổ trắng nõn của cậu rồi liếm lên xương quai xanh.

  Đột nhiên, Tần Tiêu dừng lại động tác, nhẹ vuốt ve hai gò má nóng bỏng của Ngụy  Thất, ôn nhu nói, ” Ngủ đi.”

 Tần Tiêu để Ngụy Thất tựa trước ngực, vén chăn lên, không bao lâu sau thì ngủ mê man.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi