HÔN NHÂN LỪA GẠT

Sau khi về lại Trình thị, Tần Tiêu mới phát hiện việc kinh doanh của Trình thị gần đây tuột dốc thê thảm. Trước tiên là tạm ngừng một vài hạng mục tiền triệu, tiếp đó là mấy tháng liên tiếp không trả đúng hạn tiền nợ cho ngân hàng; do đó việc có người bán khống cổ phiếu của Trình thị cũng là điều không khó đoán.

Tần Tiêu cẩn thận nghiên cứu ba hạng mục năm sau Trình thị sẽ đầu tư, trực tiếp loại bỏ trong đó có hai cái lợi nhuận ít, còn lại một cái là "Làng du lịch Sơn Thành". Lúc trước khi Tần Tiêu trời khỏi Trình thị có đầu tư; nhưng không biết vì nguyên nhân gì, vốn là hạng mục đầu năm nhưng bị kéo tới bây giờ vẫn chưa động thổ.

Nếu làng du lịch có thể khai trương, thu nhập trong năm chắc chắn sẽ được giải quyết. Căn cứ vào tính toán của Tần Tiêu, trong vòng ba năm năm lợi nhuận từ đây có thể trả hết nợ của ngân hàng, cho nên vấn đề cấp thiết bây giờ chính là phải có một ngân hàng nào đó nguyện ý cho Trình thị vay vốn.

Tần Tiêu liên lạc với mấy giám đốc ngân hàng thân thiết với Trình thị, nhưng không ngoài dự đoán ai cũng lấy lý do công việc bận rộn để từ chối gặp mặt hắn. Nghĩ đến tình hình hiện tại của Trình thị đúng là chẳng ai muốn hợp tác. Tần Tiêu vốn cũng nghĩ đến có thể hỏi cha Diệp xem thử, nhưng lại cân nhắc đến công ty bên đó cũng không phải chỉ có 1 mình cha Diệp. Cho dù ông ấy đồng ý nhưng người khác chưa chắc đã chịu, huống hồ số tiền vốn cũng không phải nhỏ.

Đang lúc Tần Tiêu đang đau đầu vì tiền, mẹ Nghiêm đột nhiên lại đến Trình thị, đưa cho hắn một tệp văn kiện: "Tần tiên sinh, tôi biết gần đây cậu đang vất vả vì chuyện huy động vốn. Nếu như cậu đồng ý, số tiền này Nghiêm thị có thể cho cậu vay, hơn nữa lợi tức cũng sẽ thấp hơn so với ngân hàng."

Người lăn lộn thương trường nhiều năm như Tần Tiêu tự nhiên cũng không thể tin Nghiêm thị sẽ tốt bụng giúp đỡ như vậy. Nhìn mẹ Nghiêm cũng là rõ ràng đã có chuẩn bị mới đến, hắn cười cười nói: "Vậy phu nhân muốn điều kiện giao dịch thế nào?"

"Rất đơn giản." Mẹ Nghiêm thư thả cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nói: "Trình thị và Nghiêm thị liên hôn."

Khoé môi Tần Tiêu run run: "Nghiêm phu nhân nói đùa rồi. Em trai tôi đã gả cho Diệp Dung Sâm, không thể nào liên hôn với Nghiêm thị được."

Mẹ Nghiêm cười cười: "Tần tiên sinh, cậu là người thông minh, chắc chắn biết tôi không phải nói em trai cậu."

"Nghiêm phu nhân cũng không phải không biết rằng tôi cũng đã kết hôn rồi chứ." Tần Tiêu đưa tay mình huơ huơ trước mặt mẹ Nghiêm, chiếc nhẫn sáng bóng trên ngón vô danh của hắn: "Vợ tôi là luật sư quốc tế Nguỵ Thất, hiện đang làm cố vấn pháp luật cho quý công ty đây; không cần giới thiệu nhiều đâu nhỉ?"

"Tôi biết điều này." Nghiêm phu nhân để ly trà xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Tiêu: "Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, chỉ cần Tần tiên sinh đồng ý, Nghiêm Duệ nhà chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Dù gì beta cũng không thể bị tiêu kí vĩnh viễn, cho nên việc cậu tiêu kí luật sư Nguỵ, sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cậu và Nghiêm Duệ."

"Nghiêm phu nhân nói lời này, không cảm thấy bất công với Nghiêm Duệ sao?" Tần Tiêu vốn cho rằng Nghiêm thị chỉ là muốn chiếm lợi lớn từ lần giao dịch này, không ngờ lại là mục đích khác; nói ra sợ sẽ làm trò cười cho người khác.

"Nghiêm Duệ nhà chúng tôi có ấn tượng rất sâu với Tần tiên sinh, hơn nữa nó cũng rất thích Tần tiên sinh, sẽ không để ý Tần tiên sinh đã từng có một đời vợ." Mẹ Nghiêm không nhanh không chậm nói: "Dù gì chuyện này cũng không gấp, Tần tiên sinh cứ từ từ suy nghĩ. Chúng tôi sẽ chờ."

Tần Tiêu đương nhiên hiểu ý của lời mẹ Nghiêm nói. Nghiêm thị chờ được, nhưng Trình thị thì không.

"Đề nghị của phu nhân, Nghiêm Duệ có biết không?" Tần Tiêu biết rõ ràng mẹ Nghiêm đang nói dối. Hắn với Nghiêm Duệ chào hỏi nhau chắc được vài lần, hắn biết Nghiêm Duệ hoàn toàn không để ý đến hắn. Mấy lời của mẹ Nghiêm đi lừa người khác thì được, còn lừa hắn thì còn lâu.

Mẹ Nghiêm giả vờ cười: "Đương nhiên biết chứ, nên tôi mới đến đây gặp cậu."

"Không cần suy nghĩ gì cả, tôi sẽ không ly hôn, cũng không thể cưới Nghiêm Duệ được." Cự tuyệt của Tần Tiêu lập tức khiến gương mặt tươi cười của mẹ Nghiêm biến sắc: "Tuy bây giờ Trình thị đang rất khó khăn, nhưng cũng không phải không có cách như phu nhân nói. Cho nên ý giúp của phu nhân tôi ghi lòng tác dạ, cũng gửi lời cảm ơn đến Nghiêm Duệ."

Mẹ Nghiêm tức giận rời khỏi văn phòng của Tần Tiêu, trước khi đi ra cửa còn không quên quay lại nói một câu: "Tần Tiêu, cậu sẽ hối hận!"

Mẹ Nghiêm vừa đi khỏi Nghiêm thị xong, bên đây mẹ Tần đã đến tìm Ngụy Thất. Cậu không ngờ người vốn không quá vừa mắt mình lại đến tìm mình. Ngụy Thất bảo trợ lý Ngô rót cho mẹ Tần một ly trà, mẹ Tần lại từ chối nói: "Cậu có thời gian ra ngoài cùng tôi uống ly cafe không?"

Ngụy Thất không từ chối mẹ Tần, xuống quán cafe dưới công ty tìm một góc yên tĩnh cùng ngồi xuống, chọn hai ly cafe xong cậu hỏi.

"Xin hỏi phu nhân hôm nay tìm tôi có việc gì không?"

Mẹ Tần nhìn Ngụy Thất, thuận miệng hỏi: "Cuộc sống của cậu và Tần Tiêu thế nào?"

"Chúng tôi rất tốt." Ngụy Thất không rõ mẹ Tần hỏi như vậy là có ý gì. Chẳng lẽ chỉ là đơn giản quan tâm cuộc sống của Tần Tiêu với cậu sao?

"Vậy à?" mẹ Tần bình thản nói: "Tôi nhớ lần trước Tần Tiêu dẫn cậu về nhà, trông cậu có vẻ không vui lắm."

"Hôn nhân cũng cần có rèn luyện." Ngụy Thất trả lời không hề vội vàng: "Lúc đó chúng tôi đều chưa đủ thấu hiểu lẫn nhau."

Mẹ Tần lại ngấm ngầm hỏi thăm: "Vậy hai người bây giờ có tính là thấu hiểu lẫn nhau chưa?"

"Tôi không hiểu ý của phu nhân." khoé miệng cười như không cười của mẹ Tần khiến Ngụy Thất có hơi khó chịu: "Hôm nay phu nhân tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Chắc cậu biết việc Tần Tiêu đã trở về Trình thị rồi nhỉ?"

"Tôi biết."

"Cậu biết vì sao nó quan tâm Trình thị vậy không?"

Ngụy Thất tắt đi nụ cười: "Trình thị là tâm huyết của ba anh ấy, thời điểm bây giờ anh ấy trở về giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên thôi, không phải sao?"

"Xem ra Tần Tiêu thực sự không nói gì với cậu cả rồi." Mẹ Tần cười nhẹ: "Cậu sẽ không thật sự nghĩ rằng Tần Tiêu rất yêu cậu đó chứ?"

"Tôi không hiểu phu nhân muốn nói gì!" Ngụy Thất nhăn mày, không vui nói: "Nếu như phu nhân không có việc gì khác, tôi về làm việc trước đây."

"Ngụy Thất! Cậu thông minh như vậy, không thể nào không hiểu tôi đang nói gì." Mẹ Tần làm ra vẻ đồng tình nhìn Ngụy Thất: "Suy cho cùng, cậu cũng là kẻ cô đơn thiếu thốn tình cảm mà thôi. Chắc hẳn lúc Tần Tiêu theo đuổi cậu đã nói không ít lời dễ nghe rồi nhỉ?"

"Tôi đi đây!"

Ngụy Thất đứng dậy muốn đi, nhưng những lời tiếp theo của mẹ Tần đã giữ cậu lại, "Người Tần Tiêu yêu thực sự chính là Hi Hoà. Nó theo đuổi cậu chẳng qua là vì bảo vệ hạnh phúc không dễ gì có được của Hi Hoà."

"Nói dễ nghe thì cậu chỉ là kẻ thay thế cho Hi Hoà, nói khó nghe thì cậu e là làm thay thế cho Hi Hoà cũng không đủ tư cách." Mẹ Tần nhìn mặt Ngụy Thất dần dần trắng bệt: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy lạ khi tự dưng Tần Tiêu theo đuổi cậu à? Tại sao nó cứ sống chết bám lấy cậu không buông? những tình cảm từ ngày đó trở đi cậu không hề có chút hoài nghi nào sao?"

Ngụy Thất thực sự đã từng nghi ngờ tình cảm của Tần Tiêu, nhưng cậu không ngờ được rằng Tần Tiêu vì Trình Hi Hòa mới theo đuổi cậu.

"Nghe đâu cậu lớn lên ở cô nhi viện, cũng khó trách bị mấy lời đường mật của Tần Tiêu làm lọt tai." Khoé môi mẹ Tần từ đầu đến cuối đều có ba phần ý cười, đó chính là trào phúng Ngụy Thất: "Bất quá Tần Tiêu là con tôi, tôi hiểu nó nhất. Chuyện nó đã quyết, thì sẽ không quay đầu. Tình cảm đối với Hi Hoà cũng thế."

"Nó với Hi Hoà ở bên nhau từ nhỏ đến lớn. Cậu và nó quen biết nhau được bao lâu, cậu thực cho rằng cậu hiểu nó tường tận sao? Tôi vốn nghĩ cậu là một luật sư giỏi, sẽ không bị lừa, không ngờ cậu thực sự quá ngây thơ."

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Ngụy Thất nắm chặt hai tay lớn tiếng: "Bà nghĩ bà nói những lời này tôi sẽ tin bà sao?"

"Tôi biết lời tôi nói cậu sẽ không tin, nhưng nhật kí của Tần Tiêu sẽ không gạt người nhỉ?" Mẹ Tần lấy trong túi xách ra một quyển sổ màu đen để lên bàn: "Đây là nhật kí của Tần Tiêu, trong đó có viết từng chút từng chút cảm tình nó dành cho Hi Hoà. Cậu có thể tự xem. Nét chữ của Tần Tiêu, chắc cậu nhận ra được."

"Nếu như không phải vì Hi Hoà, Tần Tiêu sẽ không theo đuổi cậu, sẽ không tiêu kí cậu, càng không cưới cậu." Mẹ Tần không quan tâm đến sắc mặt của Ngụy Thất đã trắng bệt tiếp tục tấn công: "Hạnh phúc của cậu chỉ là được Hi Hoà bố thí thôi."

Ngụy Thất chưa từng nghĩ qua, hạnh phúc của chính cậu được xây dựng trên sự đau khổ khi từ bỏ chân ái của Tần Tiêu.

Điều này thực sự quá nực cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi