HÔN NHÂN LỪA GẠT

Tần Tiêu nắm tay Ngụy Thất tự nhiên chạy xuyên qua mọi người, một khoảnh khắc này khiến cho Ngụy Thất có một cảm giác không thật, cậu đã không nhớ rõ lần trước mình được người khác nắm tay là lúc nào.

Ngụy Thất cao 1m7 so với Tần Tiêu 1m85 thì thật bé nhỏ, cậu cúi đầu quan sát, chỗ bàn tay nắm lấy khớp xương rất rõ ràng.

  Tay của Tần Tiêu rất đẹp, ngón tay thon dài, ngón giữa tay trái có một lớp chai mỏng, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến mỹ quan. Nhìn bàn tay này, rất khó để người ta tin Tần Tiêu có thể nấu được một bữa ăn như khách sạn 5 sao.

  Thấy Ngụy Thất có chút thất thần Tần Tiêu đi phía trước ngừng lại, theo vô thức bước chân, trán Ngụy Thất đụng vào cằm đối phương.

  Vì che dấu đi xấu hổ, Ngụy Thất vuốt trán, hỏi trước phủ đầu, “ Sao đột nhiên dừng lại?”

“ Em không tập trung.” Tần Tiêu mím môi, nhịn cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy Ngụy Thất mất tập trung.

 Nhìn thấy Tần Tiêu cười như không, Ngụy Thất cảm thất thật phiền, ngữ khí có phần không vui, “ Cuối cùng còn bao xa, tôi có rất nhiều việc.”

  “ Nhiều việc cũng phải ăn cơm, bác trai diệp sẽ không áp bức nhân viên vậy chứ?” Tần Tiêu nhìn mặt  Ngụy Thất, trong lòng thầm cười trộm.

  Ngụy Thất biết rõ Tần Tiêu không phải loại công tử nhà giàu vô dụng, nhưng ngoài miệng vẫn không tha, châm chọc nói ” Người làm công như chúng tôi, làm sao dám so với loại ngồi mát ăn bát vàng như ai đó. “

  Ngụy Thất nhướng mày, đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Ngụy Thất nghiến răng nghiến lợi, cho nên cũng không để tâm. Gương mặt tuấn tú vẫn không giảm nụ cười, nhẹ nhàng kéo Ngụy Thất lên, chỉ vào một bảng hiệu nhà hàng đơn giản, “ Chúng ta đến rồi.”

  Tần Tiêu là khách quen của nhà hàng này, vừa bước vào cửa đã có phục vụ lập tức đón tiếp nồng hậu, “ Ông chủ Tần, anh đến rồi.”

  Tần Tiêu không nhanh không chậm hỏi, “ Có chỗ cho hai người không?”

    Thân mật với Tần Tiêu trước mặt người khác Ngụy Thất có hơi không quen, cậu muốn rút tay khỏi tay Tần Tiêu, nhưng lại bị đối phương nắm càng chặt.

    Phục vụ lịch sự nói, “ Đương nhiên, chỗ anh thường ngồi vẫn luôn để cho anh, ông chủ đã dặn dò đặc biệt.”

 “ Tôi tự đi qua là được rồi, không làm phiền anh.”

 “ Mời anh tự nhiên, có yêu cầu gì thì lại gọi tôi.”

 Tần Tiêu lấy thực đơn ở giữa bàn đưa đến trước mặt Ngụy Thất, “ Chọn trước vài món đi.”

 “ Tôi ăn rồi.” Ngụy Thất chỉ hi vọng bữa cơm này nhanh chóng kết thúc.

  Chẳng qua Tần Tiêu không phải là một người dễ đối phó, hắn liếc nhìn rồi mở thực đơn, chậm rãi nói, “ Nếu em không chọn, chúng ta đành tốn chút thời gian thôi.”

   So với Ngụy Thất, thứ Tần Tiêu có chính là thời gian.

 Ngụy Thất là vò mẻ không sợ rơi, tuỳ tiện chọn vài món rồi vứt menu qua một bên, cúi đầu nhìn điện Thoại. 

  Cũng may nhà hàng làm đồ ăn rất nhanh, không bao lâu các món đã lên đầy đủ, Ngụy Thất tuỳ tiện ăn vài miếng đã nói no, lúc đầu cậu vốn cũng không có khẩu vị ăn trưa. Tần Tiêu đem cháo thịt bằm trứng muối đấy đến trước mặt Ngụy Thất, không để ý sắc mặt đối phương, giọng điệu ra lệnh nói, ” Hôm nay nhất định phải ăn hết chén cháo này mới có thể đi.” 

  Ngụy Thất không chịu thua lập tức lên tiếng, ” Tôi nói tôi không ăn, anh không hiểu tiếng người à?  Tần Tiêu, anh cho rằng anh là ai? anh dựa vào cái gì mà muốn tôi nghe theo anh?”

  Tần Tiêu không tức giận mà còn cười, “ Dựa vào em là của anh.”

 ” Đờ mờ.” Ngụy Thất không chịu được chửi một câu, gương mặt tinh xảo bởi vì tức giận mà cũng vặn vẹo, khuôn mặt đỏ bừng lên, ” Ai là người của anh? đừng có tự dát vàng lên mặt.”

 ” Thất Thất, em nói thế không đúng rồi.” Tần Tiêu không sợ chết tiến đến trước mặt Ngụy Thất, cười đùa nói, ” Quan hệ giữa chúng ta RẤT SÂU.”

 Ngụy Thất bị sự vô sỉ của Tần Tiêu chọc cho tức giận, mặt lúc đỏ lúc trắng, ” Anh là đồ mặt dày vô sỉ!”

 ” Anh có bao nhiêu vô sỉ em là người thấy rõ nhất còn gì, nếu em không ăn hết chén cháo này, anh cũng không ngại ở đây giúp em mở mang thêm kiến thức về sự vô sỉ đấy.” Tần Tiêu nói xong, còn đánh giá tình hình xung quanh. 

 Nói đến trình độ vô sỉ, Ngụy Thất chỉ sợ không có người thứ hai qua Tần Tiêu. Tần Tiêu cường thế đến mức nhiều khi khiến Ngụy Thất không biết làm thế nào, cậu không biết làm cách nào để hắn thấy khó mà lui. nói cho cùng, Ngụy Thất sợ hãi việc Tần Tiêu bước vào cuộc sống của mình. 

  

Ngụy Thất cuối cùng vẫn chọn thoả hiệp, chính cậu cũng không ý thức được, mỗi một lần thoả hiệp, thì cũng chính là một lần Tần Tiêu bước vào cuộc sống cô độc của mình. 

 Bữa cơm kết thúc, Tần Tiêu đưa Ngụy Thất về công ty, trước khi đi còn không quên dặn dò, “ Lát nữa về đừng quên uống vitamin lúc sáng anh đưa cho em.”

Ngụy Thất không nói, một bước đi thẳng.

  Tần Tiêu đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Ngụy Thất, thẳng đến khi cậu biến mất trong tầm mắt, hắn mới rời đi.

  Sau hội nghị buổi trưa, Ngụy Thất lấy hết tài liệu đưa cho Cao Dật, lại thuận tiện tìm hai vụ án mới đưa cho y, “ Cậu có thể thử xử lý hai vụ án này, làm xong thì đưa tôi xem thử.”

 “Cao Dật gật đầu, “ Vâng, cảm ơn luật sư Nguỵ.”

  “ Đừng khách sáo, có vấn đề gì cứ hỏi tôi.” Ngụy Thất có chút áy náy với Cao Dật, “ Tôi chưa từng hướng dẫn sinh viên thực tập, cũng không biết dạy cậu cái gì, cho nên nếu như cậu có ý kiến hay có đề xuất học hỏi ở luật sư khác, có thể trực tiếp nói với tôi.”

 Cao Dật lắc đầu, sợ rằng Ngụy Thất sẽ chuyển mình cho luật sư khác hướng dẫn, “ Em muốn đi theo luật sư Nguỵ.”

 Ngụy Thất cảm thấy Cao Dật rất đáng yêu, cậu cũng tiện miệng nói thôi, không ngờ cậu ta tưởng thật, “ Đừng tưởng thật, tôi chỉ tiện miệng nói thôi, nếu cậu không học được gì ở tôi, một sinh viên thực tập tốt như cậu sẽ lãng phí.”

 “ Không lãng phí, thực ra lúc trước vào ngày kỉ niệm 100 năm của đại học A, em là đại diện cho đại học H đến xem buổi hỏi đáo của anh và giáo sư Diệp.” Cao Dật nhìn đôi mắt sáng ngời của Ngụy Thất, “ Từ lúc ấy, em đặc biệt muốn theo anh học tập.”

 Nhắc đến Diệp Dung Sâm, ánh mắt của Ngụy Thất trầm xuống, giọng nói cũng thấp đi, “ Vậy sao?”

  Cao Dật cảm giác được Ngụy Thất không vui, vội vàng xin lỗi, “ Xin lỗi, luật sư Nguỵ, em nói gì khiến anh không vui đúng không?”

 Ngụy Thất lắc đầu nói, “Không có, không liên quan đến cậu.”

 “ Nếu không có thì em đi trước, em có câu hỏi sẽ lại tìm anh.”

 “Ừ, cậu đi đi.”

  Nếu như không phải Cao Dật nhắc đến Diệp Dung Sâm, Ngụy Thất gần như đã quên mất cái tên mình từng tâm tâm niệm niệm. từ lúc Tần Tiêu bước vào cuộc sống của cậu, cậu chưa từng quên Diệp Dung Sâm một giây phút nào, thậm chí lần này về nước cũng chính là vì mối tình đầu đã không gặp nhiều năm. 

 Kết quả ngoài mong muốn này khiến cậu cảm thấy bối rối, cậu chán ghét cảm giác phải thay đổi cuộc sống vốn có của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi