HÔN NHÂN MỎNG MANH, CHỒNG TRƯỚC QUÁ NGANG TÀNG

Editor: Xám

Sau khi Cố Thừa Diệu nhận điện thoại, đã lập tức đi thẳng tới nơi thám tử tư nói khi nãy.

Mấy tháng nay, ngày nào anh cũng không buông bỏ việc tìm kiếm Bạch Yên Nhiên.

Nhưng thám tử tư đã tìm rất nhiều nơi, cũng không có tin tức.

Anh đành phải tiếp tục cho thêm người đi tìm.

,

Anh đâu biết được, ba mẹ anh đã đưa Bạch Yên Nhiên ra khỏi Bắc Đô, hơn nữa còn mời người trông chừng cô.

Vậy nên anh chỉ tìm ở Bắc Đô thì tuyệt đối không thể tìm thấy Bạch Yên Nhiên.

Đã đến chỗ thám tử tư nói. Là một nhà trọ bình dân rất cũ nát.

Lên tầng theo địa chỉ đối phương nói, gõ cửa.

Cảm xúc chờ đợi khiến Cố Thừa Diệu căng thẳng đến không ngờ.

,

Sốt ruột khi vừa biết được tin tức của Bạch Yên Nhiên. Rồi lúc này thật sự muốn gặp được cô.

Đột nhiên Cố Thừa Diệu không biết, đến khi gặp được Bạch Yên Nhiên sẽ phải nói với cô những gì.

Anh đã kết hôn rồi.

Cho dù anh không tình nguyện, không cam tâm, hôn nhân của anh đã trở thành sự thật.

Nếu như Yên Nhiên không hiểu, thậm chí nghĩ không thông, vậy anh lại phải làm thế nào đây?

,

Nhưng khi Cố Thừa Diệu nhìn thấy người xuất hiện sau cánh cửa thì có chút ngẩn người.

"Yên Nhiên đâu?"

Người ra mở cửa không phải bạch Yên Nhiên, mà là một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ trước mặt có mái tóc dài gợn sóng, mặc áo ngủ tơ tằm có đai đeo, mặc dù cô ta hơi mất tự nhiên đứng đó, nhưng vẫn khó che giấu được vẻ phong trần trong mắt cô nàng.

Trí nhớ của Cố Thừa Diệu luôn rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trước mặt là Luna cùng bán rượu với Yên Nhiên ở quán bar.

"Yên Nhiên cô ấy không ở đây." Luna lắc đầu.

,

"Vậy sao Lý Sinh nói cô ấy ở đây?"

Cơ thể Luna lùi về sau một bước, nhìn Cố Thừa Diệu: "Anh có muốn vào trước rồi nói tiếp không?"

"Không cần." Cố Thừa Diệu lắc đầu, thời gian đã trễ vậy rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng không được thỏa đáng.

Mà anh lại càng không rõ tại sao Lý Sinh lại nói Bạch Yên Nhiên ở đây.

Luna đã quen thấy phong nguyệt*. Đối với loại phụ nữ tiểu bạch hoa* có thể câu được công tử nhà giàu giống như Bạch Yên Nhiên.

*phong nguyệt: chỉ tình yêu nam nữ.

*tiểu bạch hoa: chỉ người phụ nữ bề ngoài yếu đuối, bên trong gian xảo.

Thật sự trong lòng cô ta cực kỳ ghen ghét.

,

Có điều cùng nghề không cùng mệnh, cho dù vận may của Bạch Yên Nhiên khá hơn thì sao?

Chẳng phải bây giờ Cố Thừa Diệu đã thay đổi lấy người khác rồi?

Trước đó cô ta đã từng nói, phụ nữ giống như bọn họ, làm sao có thể thật sự nhảy lên đầu cành dieendaanleequuydonn làm phượng hoàng được?

Ý định chuyển đổi trăm lần, Luna nhìn về phía Cố Thừa Diệu, có vài phần chỉ trích.

"Thật ra Yên Nhiên không ở đây, có điều, cô ấy đã gọi điện thoại liên lạc với tôi."

,

"Cô ấy gọi điện thoại cho cô? Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"

Cố Thừa Diệu chỉ quan tâm điều này.

"Anh, anh đã kết hôn rồi, biết cô ấy ở đâu thì có ý nghĩa gì?" Chỉ trích trên mặt Luna biến thành tức giận.

Cô ta đang đánh cược, cược sự quan tâm đối với Bạch Yên Nhiên của Cố Thừa Diệu.

Quả nhiên, sắc mặt của Cố Thừa Diệu lập tức xám lại.

,

Đúng vậy, bây giờ tìm kiếm Bạch Yên Nhiên đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nhưng. Anh vẫn không cam lòng, vẫn muốn biết. Cô ấy ở đâu, có sống tốt không?

"Tôi chỉ muốn biết cô ấy ở đâu, có sống tốt không?"

"Anh đã kết hôn rồi, cô ấy có thể ổn sao?" Luna giễu cợt không chút khách khí, lại cảm thấy mình đã thái quá, bèn nuốt nước bọt, có chút xấu hổ mở miệng: "Xin lỗi. Yên Nhiên là bạn tốt của tôi. Thấy cô ấy chịu uất ức, tôi rất buồn."

,

Trầm mặc. Người khiến Yên Nhiên chịu uất ức, là anh.

Cố Thừa Diệu không còn mặt mũi nào. Nếu không phải anh làm sai, tại sao lại phải xa cách Yên Nhiên?

"Cô ấy, bây giờ đang ở đâu?"

Vài chữ cực kỳ không lưu loát, nói ra đầy đau khổ.

Luna thở dài: "Thật ra tôi không biết, lần trước lúc cô ấy gọi điện cho tôi, tôi đã kiểm tra dãy số đó một chút. Là điện thoại công cộng."

,

"Lần trước người tên Lý Sinh đó tìm tới tôi, hỏi tôi có tin tức của Yên Nhiên không. Tôi đã nhớ kỹ số của anh ta."

"Hôm nay Yên Nhiên lại gọi điện thoại cho tôi, cô ấy hỏi tôi, chuyện anh kết hôn có phải là thật không ——"

Cố Thừa Diệu đứng đó, đôi tay nắm chặt lại thành quyền.

Ánh đèn trong hành lang không tính là sáng rõ, chiếu lên khuôn mặt anh, nhìn cả người càng thêm u ám. Lạnh lẽo.

,

Luna thở dài: "Tôi không biết nói thế nào, hôn lễ của các người đã phát sóng trực tiếp. Có lẽ cô ấy nhìn thấy rồi. Vậy nên cô ấy đã cúp điện thoại của tôi."

Lúc Luna nói, đã lấy điện thoại của mình ra, lướt vài cái trên màn hình, chuyển về phía Cố Thừa Diệu.

"Chính là số điện thoại này, cũng là một điện thoại công cộng. Tôi nghĩ anh muốn tìm cô ấy thì sẽ không tìm thấy đâu."

"Bắc Đô lớn như vậy, cố tình muốn tránh là rất dễ dàng."

Cố Thừa Diệu nhìn mã số điện thoại kia một cái, trí nhớ tuyệt vời chỉ nhìn một lần đã nhớ kỹ.

Gật đầu với Luna: "Cám ơn cô. Nếu như lần sau cô ấy vẫn liên lạc với cô, xin cô nhất định phải trấn an cô ấy, sau đó liên lạc với tôi."

Hiếm thấy. Yên Nhiên ở Bắc Đô, lại vẫn có một người bạn tốt nhớ đến cô ấy như vậy, có lẽ đây là nguyên nhân khiến Yên Nhiên chịu liên lạc với Luna.

,

Lúc Cố Thừa Diệu nói, lấy danh thiếp d.đ.lê.quý.đôn của mình trong túi áo ra: "Không cần liên lạc với Lý Sinh, gọi điện thoại trực tiếp cho tôi."

"Được." Luna cẩn thận nhận lấy danh thiếp. Cúi đầu, vẻ mặt đau buồn: "Anh yên tâm, chỉ cần cô ấy liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ nói với anh."

Cố Thừa Diệu gật đầu, xoay người rời đi.

Bóng lưng kia, nhìn dưới ánh đèn của hành lang, có vẻ vô cùng cô đơn.

Luna siết chặt danh thiếp trên tay, nhìn Cố Thừa Diệu đi xuống tầng. Khóe môi nhếch lên, lộ ra nét cười quỷ quyệt.

Chuyện đúng là thuận lợi.

.............................. 

Gió đêm mát mẻ, không thổi hết muộn phiền trong lòng Cố Thừa Diệu

Càng không thổi tan áy náy trong lòng anh.

Anh đã phụ Bạch Yên Nhiên.

,

Nhắm hai mắt lại, anh không hề muốn trở lại khách sạn, mà đã quay về khu nhà trọ của mình.

Hết bình rượu này đến bình rượu khác xuống bụng, tự chuốc mình say mèm.

,

Từ sau lần bị Diêu Hữu Thiên “tính kế”, anh chưa hề uống rượu ở bên ngoài.

Anh không muốn cho những người phụ nữ khác thêm bất kỳ cơ hội nào để bám lấy mình nữa.

Uống say rồi là có thể không phải suy nghĩ gì hết.

Lần này, Cố Thừa Diệu không còn càng uống càng sầu càng tỉnh táo nữa.

Thì ra tác dụng của rượu cồn vẫn còn. Hai chai rượu đỏ rót xuống, anh nằm gục trên ghế sofa.

Một giấc đến tận trời sáng, đương nhiên cũng không hay biết. Đợi anh tỉnh ngủ rồi, bên ngoài đã thay đổi.

,

Sáng sớm, Cố Thừa Diệu bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Anh muốn mặc kệ, nhưng chiếc điện thoại đó lại tương đối cố chấp vang lên liên tục.

Cuối cùng, anh không thể không nhận điện thoại.

Say rượu khiến đầu anh rất đau, đau đớn kịch liệt khiến anh mất đi sự trấn tĩnh thường ngày.

Muốn nói chuyện, cổ họng lại giống như bị lửa thiêu đốt, không nói ra nổi một chữ.

,

Anh đưa tay xoa mi tâm, mặc cho tiếng nói bên kia điện thoại liên tục truyền đến tai anh.

Chỉ cảm thấy giống như tiếng sấm, hoàn toàn nghe không rõ ràng.

Báo chí gì, tin tức nào?

Cái gì vô năng? Cái gì bất lực?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi