Chương 10: Kia là quá khứ xanh thẳm
Ánh mắt Tô Hành lấp lóe, “Vu Tịch, sao con có thể nói như vậy chứ, đó cũng là em gái con, hai chị em các con không phải nên giúp đỡ nhau sao, nó sống tốt thì con tốt, con sống tốt thì nó cũng tốt, con suy nghĩ vì em gái con một chút thì thế nào chứ, mẹ cũng không phải là đang hại các con, nếu không, với bộ dạng này của con, con cho là nhà khác ai còn muốn con chứ, không có trình độ học vấn, không có danh tiếng, sau này em gái con tốt roofi thì còn có thể giúp đỡ con không phải sao.”
Cho dù Vu Tịch sớm biết nhà bọn họ chỉ một Đại tiểu thư đó là Vu Điềm, nhưng mà thấy mẹ ruột mình bán mình như vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút đau xót, đau đến mức làm cô bật cười.
“Ngài bán con gái như vậy, nếu truyền ra ngoài, nhà chúng ta còn có thể có danh tiếng gì tốt mới là lạ đó.”
“Mày đang nói gì đấy, đồ không biết tốt xấu, mày đang nói tiếng người à.” Vu Tân Nông nghe lời này, bàn tay lập tức lại giơ lên.
Vu Tịch gâng cổ lên, “Thế nào, lại muốn đánh tôi à, đánh đi đánh đi, hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu, nếu như tôi chết dưới tay Chủ tịch quốc hội đại nhân thì Chủ tịch quốc hội đại nhân sẽ lập tức nổi tiếng.”
Cần cổ trắng trẻo, nhỏ nhắn và cao ngất của Vu Tịch giương cao lên.
“Mày, mày, tên súc sinh này.” Vu Tân Nông thật là bị chọc tức, tiện tay cầm cây gậy ở một bên đánh lên mông Vu Tịch một cái.
Vu Tịch tê rần, sao có thể chịu đựng, lập tức bỏ chạy.
Vừa chạy vừa hét lớn, “Mau đến xem đi, Chủ tịch Vu đang muốn giết chết con gái ruột của mình.”
Bên cạnh, người hầu trong nhà đều chạy theo cản lại.
Vu Tân Nông cầm cây gậy chỉ vào Vu Tịch, “Ai cũng đừng cản, tên súc sinh này, sớm đánh chết nó một chút thì tránh khỏi mất mặt xấu hổ ở bên ngoài.”
Trong nhà lại gà bay chó chạy.
Lúc này Vu Điềm cũng đang từ trong cửa ra, nhìn thấy những chuyện này, mau chóng chạy tới ngăn cản, “Ba, ba, ba đừng đánh chị gái, đừng đánh à.”
Vừa nãy Vu Điềm ở phía sau nghe rất rõ ràng, việc này vốn cũng là ý tưởng của Vu Điềm, lúc đầu nhà họ Tả ít nhiều cũng có chút ý kiến với cô ta, bởi vì cảm thấy ba cô ta dù là làm Chủ tịch quốc hội rồi cũng không có nhiều quyền lợi, trong nhà làm sao cũng không xứng với nhà họ Tả bọn họ, cho nên cô ta càng nghĩ, đánh chủ ý lên nhà họ Lâm, mình không tiện ra mặt, bèn nói với cha mẹ mình, mẹ mới kéo xuống mặt mũi đến dỗ Vu Tịch, không nghĩ, Tô Hành không dỗ người mà còn đẩy Vu Tịch đi thật xa.
Nếu như bây giờ Vu Tịch bị đánh đi, cô ta phải làm thế nào đây.
Vu Tịch nhìn thấy vậy, giữ Vu Điềm cản ở trước mặt mình.
Trong miệng còn đang nói, “Em gái yêu dấu, em giúp chị cản lại đi.”
Vu Điềm luôn mang dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, sức lực nào hơn Vu Tịch, bị ngăn tại trước mặt, làm sao cũng không chạy ra được.
Vu Tân Nông lập tức đánh vào trên người Vu Điềm, đau lòng nhíu mày lại, càng tức giận Vu Tịch hơn.
Vu Tịch nhìn thấy cửa chính, vội vàng đẩy cửa ra chạy ra ngoài.
Lúc này Vu Tân Nông mới kêu lên, “Mày, tên súc sinh này mày trở lại cho tao.”
“Súc sinh cũng là giống ngài, hừ.” Vu Tịch ngẩng đầu lên bóp mũi.
Vu Tân Nông giận sôi máu, vẫn là Vu Điềm vội vàng ngăn cản Vu Tân Nông lại, “Mẹ, ba, con đi xem chị một chút, hai người đừng nóng vội, chị đi ra ngoài một mình đêm khuya như vậy quá nguy hiểm, con lập tức kêu chị ấy trở về.”
Vu Tịch không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa, cô đã đụng vào một người.
Ngẩng đầu lên vừa muốn mắng, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia, lập tức hơi ngẩn người.
Tả Kinh Luân.
Năm đó cô mới biết yêu, từng thích người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng này, bị người nhà mắng hai tuần lễ vẫn kiên trì nói, con thích anh ấy, nhưng lại không nghĩ rằng, trong nháy mắt. . .
Anh ấy sắp thành em rể của cô, mà trong bụng của cô. . .
Lúc này. . .
Vu Điềm cũng từ phía sau đuổi theo ra, nhìn thấy Tả Kinh Luân và Vu Tịch vậy mà đứng chung một chỗ, con mắt lấp lóe, vội vàng đi qua.