Chương 12:
Vu Tịch từ nhà đi ra, trở lại phòng trọ.
Bụng đói kêu vang, cô ôm miệng đang muốn nôn khan, lại nhìn chằm chằm vào bụng của mình.
Phòng trọ cách nhà trong không xa, đáng tiếc, bên kia là biệt thự sang trọng, người sống chớ vào, bên này lại là nhà cũ tự xây, lúc chủ nhà cất giọng oang oang đòi tiền nợ, làm sao cũng không nghĩ tới, nhà của cô vốn ở ngay bên cạnh.
Chẳng lẽ là bởi vì mang thai, cho nên bụng mới có thể đói như vậy.
Đáng tiếc, lật khắp nhà cô chỉ tìm được một hộp mì ăn liền, đang chống đỡ sức lực muốn đi nấu nước ăn mì thì cửa vang lên.
Vu Tịch mở ra một khe cửa, ở nhìn thấy bên ngoài là Cố Lâm Hàn thì hoảng sợ đóng cửa lại một cái rầm.
Nhưng mà Cố Lâm Hàn lanh tay lẹ mắt, chen một cánh tay vào, trực tiếp cản lại.
Vu Tịch lấy tay cũng đóng không được, ngẩng đầu lên, xuyên qua khe cửa, có thể nhìn thấy được ánh mắt làm điên đảo chúng sanh đang nhìn chằm chằm cô.
“Cố Lâm Hàn, anh theo dõi tôi, ai bảo anh tới nơi này.”
Cố Lâm Hàn nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, giữ chặt khe cửa.
“Làm sao, làm chậm trễ cô nói chuyện với tình cũ ẻo lả đó sao?”
Ẻo lả?
Người đàn ông này, nói chuyện thật đúng là thiếu đòn, làm cho người nghe không nhịn được bốc hỏa.
Nhưng mà, anh đã thấy được màn vừa rồi?
Vu Tịch không khỏi đỏ mặt, trong lòng rốt cuộc vẫn không muốn bị anh nhìn thấy cuộc sống của mình.
“Anh ấy là ẻo lả, loại ba cm như anh là cái gì? Như thế nào đi nữa thì cũng mạnh hơn anh.”
“Ba cm?” Anh dừng một chút, suy nghĩ một chút cô luôn nhấn mạnh cái đó của mình nhỏ…
Anh híp mắt, còn muốn nổi giận, ánh mắt lập tức liếc về bụng của cô, cười sâu xa.
“Làm khó cô muốn nói chuyện với tình cũ như vậy, đáng tiếc, nếu như người ta biết bây giờ trong bụng của cô mang con của người khác, cô nghĩ xem, anh ta còn muốn đụng vào cô hay không.”
Ánh mắt của Vu Tịch cứng đờ.
Người đàn ông thối tha này, còn dám nhắc tới.
Lập tức, trên tay càng dùng sức mấy phần.
“Tê…”
Cánh tay của Cố Lâm Hàn bị cô chợt dùng sức, đau đến suýt xoa.
“Vu Tịch, cô dám!”
A, cô có cái gì không dám.
Nhìn anh đau đến trên mặt ửng đỏ, trong lòng cô càng sung sướng, đáng đời!
“Vu Tịch, tôi cho cô ba giây để mở cửa!”
Nếu Vu Tịch nghe lời anh như vậy thì cô cũng không tên Vu Tịch rồi.
“Không.”
“Vu Tịch, cô đang tìm chết.”
“Bị anh chơi và chết cũng không có gì khác biệt, không cần tìm tôi.”
“Cô…”
Cố Lâm Hàn lại bị cô chọc điên, người phụ nữ đáng chết này, gặp cô một lần là tuổi thọ của anh có thể rút ngắn được một năm!
“Vu Tịch, cô chờ đó cho tôi!”
Nhưng vào lúc này…
“Làm gì vậy làm gì vậy, Vu Tịch này, cô làm gì vậy chứ, còn có để cho người ta ngủ hay không, lúc chúng ta mướn phòng đã nói rõ ràng, nửa đêm sau mười giờ cô không thể gây ra tiếng động.”
Mẹ Lưu chủ nhà ở cách vách nổi giận đùng đùng đi ra.
“…”
Vu Tịch vừa nghe vậy, trong lòng mắng, chết chết, đều do tên Cố Lâm Hàn đáng chết này.
Cô lập tức buông lỏng tay, nói với chủ nhà ở bên ngoài, “Mẹ Lưu, thật xin lỗi thật xin lỗi, đánh thức cô rồi đúng không, tôi đây, tôi đây…”
Cô nháy mắt một cái, nhìn về phía Cố Lâm Hàn đang cau mày xoa cánh tay, “Nơi này có người theo dõi tôi, đến quấy rầy tôi, mẹ Lưu, mau, giúp tôi báo cảnh sát, người này hẳn là biến thái!”
“…”
Lúc này mẹ Lưu mới chú ý tới người đàn ông cao lớn đứng sừng sững ở một bên.
Mẹ Lưu vốn đang lim dim, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo.
Dáng người anh cao nhất, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đang viết đầy tức giận, ánh mắt màu hổ phách lộ ra vẻ sắc bén, người đàn ông này còn đẹp hơn mấy tiểu thịt tươi bà ta thấy trên ti vi nhiều…
Trong lúc nhất thời, bà ta thiếu chút nữa là hóa thân thành cô gái mới lớn.
“Ai nha, tiểu soái ca này, sao ban đêm ban hôm cậu lại chạy tối đây… Ai, Vu Tịch, cô nói gì, đây là ai? Biến thái, cô lầm rồi phải không? Có phải là tiểu soái ca đi nhầm đường không tìm được lối ra hay không.”
“…”
“…”
Lớn lên đẹp trai lại không thể là biến thái sao?