Chương 14:
Nhưng cho dù cô nháo thế nào cũng không có tác dụng gì, anh đã khiêng cô vào phòng, tiện tay đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài, thím Lưu có vẻ mặt ngưỡng mộ.
Bây giờ người trẻ tuổi… thật là…
Mà ở bên trong, Vu Tịch bị ném lên giường, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông thối trước mặt.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cố Lâm Hàn cúi đầu nhìn những dấu đỏ trầy xước trên người mình.
Sau đó anh quét mắt nhìn căn phòng rộng tổng cộng 40m2, trông rất đáng thương thì không nói làm gì, lại còn trống trải và chật chội.
Anh cau mày nói: “Cô sống ở một nơi như thế này?”
Vu Tịch chỉnh lại mái tóc bị anh làm rối, thấy anh đưa tay lấy gói mì mà cô chưa kịp ăn.
Anh nói: “Cô chỉ ăn loại đồ ăn rác rưởi này?”
Căn phòng này nhỏ hơn nhà vệ sinh của anh.
Vu Tịch cũng không muốn, vốn cô sống ở nước ngoài cũng có thể hô mưa gọi gió, trừ việc học hành kém một chút ra thì gần như mọi thứ khác đều khá ổn, nào ngờ chẳng may gặp sự cố, tình thế bất lợi nên cô tạm thời về nước tránh né…
Còn chọc phải chuyện gì thì…
Haiz, không nhắc tới thì không sao.
Nếu cô biết trước, Cố Lâm Hàn sẽ trồng cái loại hạt giống đó, cô thà chết ở lại nước ngoài còn hơn!
Vu Tịch ngồi ở trên giường, “Không cần anh quan tâm.”
Cố Lâm Hàn khịt mũi.
Cô cho rằng tôi thích quan tâm cô chắc.
“Với cái đức hạnh này của cô, ai mà thèm quan tâm…” Tuy nhiên, anh nhìn quanh đây một chút, cảm thấy không thể ở lại, liền mở tủ của cô nói: “Thu dọn một chút, đi theo tôi.”
Vu Tịch lập tức mở to mắt, ngay lập tức nhảy xuống giường.
“Anh làm gì vậy, Cố Lâm Hàn, không được đụng vào đồ của tôi!”
Cố Lâm Hàn nói: “Đưa cô ra khỏi cái ổ chó này trước. Ở chỗ này, tôi ở không thoải mái.”
“Ai cần anh ở lại! Anh không thích thì có thể cút, ngựa cút không dừng vó. Còn không phải là anh một mực ăn vạ ở ổ chó này của tôi muốn làm chó.”
Mày đẹp của Cố Lâm Hàn khẽ nhíu lại, thật sự muốn khâu lại cái miệng vô học của Vu Tịch.
Dựa theo logic mà nói, hồi đó đều đi ra từ một đại viện, nhà họ Vu cô Vu nghị trưởng cũng được xem là danh môn, sao có thể dạy ra một đứa vô học chỉ biết gây rắc rối như con nhóc này.
“Ha, cô nghĩ tôi thèm quan tâm cô chắc, chỉ là trong bụng cô có con của tôi, cho dù cô chết cũng sẽ không có người quan tâm cô, tôi không thể nhìn con của mình ăn đồ rác rưởi này, sống ở cái nơi này.”
“…”
Vu Tịch theo bản năng nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình.
Sau đó mặt cô bất giác đỏ lên.
“Con của anh cái gì, đây… bây giờ cũng chỉ được coi là trứng thụ tinh, sẽ sớm chui ra khỏi bụng tôi!”
Trứng thụ tinh?
Cố Lâm Hàn khịt mũi, “Đó cũng là tôi thụ tinh. Ngày nào nó còn ở trong bụng cô, cũng có nghĩa là, đồ của tôi còn ở trong bụng cô ngày nào, thì tôi không thể để đồ của tôi ở chỗ cô chịu một chút khổ cực.”
“…”
Lời này nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
Vừa nghe cô vừa không nhịn được tưởng tượng hành động thụ tinh này…
“Anh nghĩ tôi muốn để đồ của anh ở trong bụng của tôi chắc, tôi không đi, anh giỏi thì anh lấy đồ của anh ra khỏi bụng của tôi đi.”
“…”
Chỉ có loại phụ nữ này mới có thể nói ra loại lý lẽ này!
Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào cãi vã nhiều hơn cô!
Anh nhìn cô nửa quỳ nửa ngồi trên giường, ngửa cổ dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Trên thực tế, cô cũng không phải không sợ trời không sợ đất.
Anh vẫn còn nhớ, cô sợ một vật…
Thậm chí là ngày đó, lần đầu tiên anh nghe thấy người phụ nữ này xin tha.
Nghĩ đến đây, bụng dưới không khỏi nóng lên.
Anh vẫn muốn nhìn thấy hình ảnh cô xin tha một lần nữa.
Ánh mắt lóe lên, anh trực tiếp bước về phía trước.
Ỷ mình cao lớn, anh bước tới gần cô một bước.
“Được, lấy ra phải không, vậy tôi thử xem.”
“…” Ngay lập tức Vu Tịch nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng to trước mặt, suýt chút nữa bị doạ chết.
“Anh muốn làm gì!”
“Không đi vào sao có thể lấy ra được, nào, cởi quần ra, tôi dùng công cụ của mình giúp cô lấy ra!”
Nói xong, anh cúi đầu xuống, định kéo quần cô..